cô gia sư trẻ của tôi

Chương 3: Góc Khuất và Hơi Ấm Bất Ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên trở về nhà sau buổi học đầu tiên với cảm giác vừa kiệt sức vừa hưng phấn một cách khó hiểu. Câu hỏi của Thiên Vũ – “Tại sao cô vẫn thất bại trong việc giữ khoảng cách?” – cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ một cái chạm, một ánh mắt, một lời thì thầm của anh cũng đủ sức kéo sập mọi bức tường phòng thủ.

Sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Thiên Vũ. Không phải email chính thức, mà là một tin nhắn ngắn gọn trên ứng dụng chat bảo mật:

Thiên Vũ (2:00 PM): Hôm nay học sớm hơn. 7 giờ tối. Có việc cần cô hỗ trợ gấp.

Tin nhắn này, ngoài giờ làm việc hành chính, khiến cô cảm thấy sự đặc quyền và sự xâm phạm ranh giới lại tăng thêm một bậc.

Đúng 7 giờ tối, An Nhiên có mặt tại biệt thự. Lần này, cô được dẫn thẳng vào phòng làm việc cá nhân chứ không phải thư phòng lớn. Căn phòng nhỏ hơn, ấm cúng hơn, với một chiếc sofa dài màu kem và một lò sưởi giả đang nhấp nháy ánh lửa dịu nhẹ.

Thiên Vũ đang đứng bên cửa sổ, lưng quay về phía cô. Anh mặc quần tây và áo sơ mi đã xắn tay lên khuỷu, để lộ những đường gân nam tính nổi bật trên cánh tay. Mùi hương nam tính của anh, mạnh mẽ hơn hẳn hôm qua, dường như lấp đầy không gian nhỏ bé này.

"Cô đến rồi," anh nói, giọng anh hơi trầm hơn bình thường. "Hôm nay chúng ta sẽ không học đàm phán."

Anh quay lại, và An Nhiên lập tức nhận ra sự khác lạ. Anh nhăn mặt một chút khi cử động tay, và cánh tay anh được băng bó sơ sài ở cẳng tay.

"Tôi bị một vết thương nhỏ. Cần cô giúp tôi hoàn thành một bài thuyết trình. Nó liên quan đến kiến thức cô dạy, nhưng tôi cần cô làm thư ký riêng và đọc tài liệu cho tôi." Anh chỉ vào chiếc sofa dài. "Ngồi đây. Gần hơn một chút."

Đây là một tình huống bất ngờ nhưng hoàn hảo cho sự gần gũi cấm kỵ. Anh đang yếu thế và cần sự giúp đỡ, nhưng điều đó lại buộc cô phải xâm nhập vào không gian thân mật của anh.

An Nhiên ngồi xuống sofa, cố gắng giữ một khoảng cách lịch sự. Thiên Vũ cũng ngồi xuống, nhưng vì không gian hẹp, đầu gối họ gần như chạm vào nhau. Anh đưa cho cô một xấp tài liệu.

"Bắt đầu đọc từ trang ba. Đọc chậm rãi, rõ ràng, và nhớ rằng, cô đang đọc cho tôi nghe."

An Nhiên bắt đầu đọc, cố gắng tập trung vào nội dung chuyên môn. Nhưng sự tập trung của cô liên tục bị phá vỡ bởi những chi tiết nhỏ nhặt của anh.

Anh dựa hẳn vào thành sofa, và An Nhiên có thể cảm nhận được hơi ấm rực rỡ từ cơ thể anh. Đôi khi, anh chỉ tay vào một đoạn cô cần đọc lại, và ngón tay anh vô tình lướt qua mép giấy nơi tay cô đang giữ. Cô cảm thấy nóng ran ở nơi tiếp xúc đó.

Khoảng 30 phút sau, anh ngắt lời cô. "Dừng lại. Đau đầu quá."

Anh nhắm mắt lại, tay xoa thái dương. An Nhiên chợt thấy một góc khuất, một vẻ yếu đuối hiếm hoi của người đàn ông quyền lực này.

"Anh có cần nghỉ ngơi không?" cô hỏi, giọng cô dịu đi.

"Không cần," anh mở mắt. "Nhưng... tay tôi bị thương. Cô có thể giúp tôi nới lỏng chiếc cà vạt này không? Nó đang làm tôi ngột ngạt."

Đây là một yêu cầu tuyệt đối không liên quan đến việc học, nhưng cũng không thể từ chối một người đang bị thương.

An Nhiên do dự một giây, rồi nghiêng người về phía anh. Sự gần gũi lúc này là bắt buộc và nguy hiểm.

Cô đưa tay lên, ngón tay cô chạm vào nút thắt lụa lạnh lẽo. Cô phải nghiêng đầu một chút, và mái tóc cô khẽ lướt qua cằm anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp thở đều của anh ngay bên cạnh thái dương mình.

Bàn tay cô run nhẹ, nhưng cô vẫn hoàn thành việc nới lỏng nút thắt, giải phóng anh khỏi sự gò bó.

Thiên Vũ không hề di chuyển. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không hề giấu diếm sự khao khát và sự quan sát mãnh liệt.

"Cô làm tốt lắm," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc. "Cô An Nhiên. Cô là gia sư tuyệt vời nhất tôi từng có. Cô không chỉ dạy tôi ngoại ngữ, mà còn dạy tôi... về sự thả lỏng."

An Nhiên lùi lại nhanh chóng, quay trở lại tư thế ngồi. "Đó là vì anh đã yêu cầu sự hỗ trợ, thưa Chủ tịch."

"Phải, tôi yêu cầu." Anh mỉm cười nhẹ. "Cô có biết, ngồi gần cô thế này, tôi gần như quên mất tôi cần cô đọc tài liệu không? Tôi chỉ muốn cô nói thêm... về bất cứ điều gì."

Lúc này, An Nhiên biết rõ sự gần gũi không còn là tai nạn. Cô đang ở trong một góc phòng ấm áp, chỉ có cô và anh, với ánh lửa giả lách tách, và một lời mời gọi tùy tiện và mê hoặc từ người đàn ông bị cấm đoán.

Cô mở lại tài liệu, cố gắng cứng rắn. "Chúng ta tiếp tục đọc."

Thiên Vũ không ép buộc cô nữa. Anh chỉ đặt nhẹ cánh tay bị thương lên thành sofa, ngay sát vai cô. Một hành động vô tư nhưng lại khiến cô hoàn toàn mất đi sự tự chủ.

Trong suốt phần còn lại của buổi tối, cô đọc, cô giảng, nhưng tâm trí cô bị chiếm giữ bởi hơi ấm từ cánh tay anh, bởi mùi hương quấn quýt và bởi ý nghĩ tội lỗi về sự hấp dẫn mà cô đang cố gắng phủ nhận. Cô không còn đấu tranh với anh, cô đang đấu tranh với chính bản thân mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×