cô gia sư trẻ của tôi

Chương 4: Hương Nước Hoa Người Phụ Nữ Khác


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi học trong phòng làm việc cá nhân, sự căng thẳng giữa An Nhiên và Thiên Vũ không hề giảm đi mà còn trở nên đặc quánh hơn. Những cái chạm vô tình đã trở thành những lời hứa không được nói ra. An Nhiên bắt đầu ám ảnh với mùi gỗ đàn hương trên người anh, và cô liên tục phải chiến đấu để không nhớ lại cảm giác hơi ấm từ cánh tay anh áp sát cô.

Buổi tối hôm sau, khi An Nhiên đến, không khí trong thư phòng đã thay đổi. Mùi cà phê và sách vở thường ngày bị thay thế bằng một mùi hương ngọt ngào và quyến rũ của nước hoa phụ nữ cao cấp.

Thiên Vũ đang đứng bên cửa sổ, nhưng lần này anh không cô độc. Một người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc xoăn lượn sóng và chiếc váy cocktail màu đỏ nổi bật, đang tựa vào cánh tay anh. Đó là Lâm Vy, một nữ doanh nhân thành đạt và là vị hôn thê được đồn đoán của Thiên Vũ trong giới thượng lưu.

Thiên Vũ chỉ gật đầu chào An Nhiên một cái lạnh nhạt, hoàn toàn đối lập với sự gần gũi đêm qua. Anh giới thiệu cô bằng một giọng điệu khách sáo và thờ ơ, nhấn mạnh cô chỉ là "cô gia sư đến đúng giờ".

"Em yêu, đây là An Nhiên. Cô ấy giúp anh ôn tập ngoại ngữ. An Nhiên, đây là Lâm Vy."

Lâm Vy mỉm cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và đầy đánh giá, tương tự như ánh mắt của Thiên Vũ đối với cô hôm đầu tiên.

"Ồ, cô gia sư. Cô giữ được Chủ tịch Thiên Vũ của chúng ta tập trung vào sách vở là tốt lắm rồi. Anh ấy hay bị mất hứng thú với những thứ quá đơn điệu."

Lời nói của Lâm Vy mang tính châm chọc rõ ràng, như một lời nhắc nhở về địa vị và ranh giới mà An Nhiên không được phép vượt qua. An Nhiên cảm thấy tim mình hơi thắt lại. Cô hiểu, sự "đơn điệu" mà Lâm Vy ám chỉ chính là vỏ bọc chuyên nghiệp và cấm kỵ mà cô đang cố gắng duy trì.

"Vâng, thưa cô Lâm Vy. Tôi cố gắng hết sức để bài học không đơn điệu," An Nhiên đáp lại một cách bình tĩnh, cố gắng không để giọng mình run rẩy.

Trong suốt buổi học đó, Lâm Vy không rời đi. Cô ngồi trên chiếc sofa góc phòng, thỉnh thoảng lại đưa ra những bình luận vô thưởng vô phạt về việc học, nhưng mục đích chính là để giám sát và tuyên bố chủ quyền.

Điều đó buộc Thiên Vũ và An Nhiên phải giả vờ xa cách một cách tuyệt đối.

Họ ngồi cách nhau một khoảng an toàn, giọng nói của họ chỉ mang tính chất học thuật. Nhưng dưới gầm bàn, một trò chơi bí mật khác lại diễn ra.

Khi Lâm Vy đang lướt điện thoại, An Nhiên cần chỉ ra một lỗi sai ngữ pháp trong bài tập của Thiên Vũ. Cô đưa tay qua, cầm chiếc bút và cố gắng chỉ vào trang giấy, nhưng Thiên Vũ đã nhanh hơn. Anh áp lòng bàn tay anh lên tay cô trên mặt giấy. Cái chạm này, được che khuất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của Lâm Vy, lại mãnh liệt hơn bất kỳ cái chạm vô tình nào trước đó.

Hơi ấm lan từ lòng bàn tay anh sang tay cô. An Nhiên có thể cảm nhận được sự cứng rắn và sức mạnh của bàn tay đó. Anh không nói gì, chỉ siết nhẹ ngón tay cô một chút, như một lời khẳng định rằng mối quan hệ cấm kỵ của họ vẫn đang diễn ra, ngay cả khi có kẻ thứ ba hiện diện.

An Nhiên rụt tay lại nhanh chóng, mặt cô đỏ bừng. Cô ho nhẹ, rồi bắt đầu giải thích lỗi sai bằng một giọng điệu hơi khàn.

Thiên Vũ, lúc này, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Vy bằng ánh mắt chiều chuộng và yêu thương một cách giả tạo, như một lời ngụy trang hoàn hảo cho hành động dưới gầm bàn.

"Em yêu, bài tập này hơi khó. Anh cần tập trung thêm một chút."

Lâm Vy đứng dậy, bước đến gần. Mùi nước hoa của cô ấy càng lúc càng nồng. Cô ta cúi xuống, hôn nhẹ lên má Thiên Vũ.

"Vậy anh tập trung đi. Em đến giờ phải đi tiệc rồi. Nhớ là, lát nữa về em sẽ gọi cho anh. Đừng thức khuya quá với cô gia sư nhé."

Lâm Vy mỉm cười với An Nhiên, nhưng trong nụ cười đó có sự cảnh cáo rõ ràng.

Khi cánh cửa đóng lại, thư phòng trở nên tĩnh lặng. Mùi nước hoa ngọt ngào vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng sự căng thẳng giữa hai người đã bùng nổ.

An Nhiên không nói gì. Cô chỉ nhìn Thiên Vũ.

Anh dựa lưng vào ghế, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, rồi nhìn thẳng vào An Nhiên.

"Cô bị phân tâm rồi, cô gia sư," anh nói, giọng anh đầy vẻ khiêu khích. "Cô có vẻ không thích mùi nước hoa đó lắm."

"Đó không phải việc của tôi," An Nhiên đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng. "Chúng ta đang học. Vui lòng tập trung."

Anh cười, một nụ cười chân thật hiếm hoi. "Cô đang ghen?"

"Tôi đang cố gắng giữ hợp đồng, thưa Chủ tịch," An Nhiên nói, cô không thể phủ nhận hoàn toàn sự tức giận đang dâng lên trong lòng.

Thiên Vũ với tay lấy chiếc bút, chạm nhẹ vào cổ tay cô. "Cô ghen, và tôi thích điều đó. Cô biết không, lúc đó, tôi chỉ muốn bỏ sách xuống và kéo cô lại đây."

Anh không nói điều gì tục tĩu, nhưng lời nói của anh gợi cảm và dâm dục hơn bất cứ lời tán tỉnh nào.

"Nếu anh còn nói thêm một từ nào nữa không liên quan đến bài học, tôi sẽ đi."

"Không, không," Thiên Vũ nhanh chóng nhượng bộ, nhưng ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi cô. "Chúng ta học. Nhưng cô nên nhớ, An Nhiên. Dù ở bên ai, thì giây phút này, tôi chỉ muốn cô chỉ dẫn tôi."

Buổi học hôm đó kết thúc sớm, nhưng sự im lặng giữa họ lại nói lên nhiều điều hơn bất kỳ cuộc đối thoại nào. An Nhiên biết mình đang dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm. Lâm Vy chỉ là bằng chứng rõ ràng nhất cho ranh giới không thể vượt qua, nhưng sự khao khát của Thiên Vũ lại là lời mời gọi ngọt ngào khiến cô muốn đốt cháy tất cả rào cản.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×