cô gia sư trẻ của tôi

Chương 5: Bàn Tay Không Nghe Lời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi hương nước hoa của Lâm Vy đã tan biến, nhưng dư vị của sự ghen tuông và thách thức vẫn còn vương lại trong không khí thư phòng. An Nhiên biết rõ, từ giờ trở đi, việc giữ vững sự chuyên nghiệp sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Sau buổi học có sự can thiệp của người thứ ba, Thiên Vũ đã trở nên táo bạo hơn. Anh không còn che giấu ý định của mình, mà biến mỗi buổi học thành một cuộc thử thách tâm lý.

An Nhiên quyết định cứng rắn. Cô soạn một giáo án về "Tâm lý và Ngôn ngữ cơ thể trong Đàm phán", với hy vọng dùng kiến thức để thiết lập lại ranh giới.

Tối đó, Thiên Vũ đến muộn hơn mười phút. Anh bước vào, thay vì ngồi thẳng thớm, anh lại ngả người một cách uể oải, tay chống cằm, ánh mắt trêu ngươi nhìn cô.

"Bài học hôm nay nghe có vẻ thú vị," anh nhếch mép. "Tâm lý học? Vậy cô hãy phân tích tâm lý của tôi đi, cô gia sư. Cô nghĩ tôi đang cảm thấy gì?"

"Tôi không phải chuyên gia tâm lý, thưa Chủ tịch," An Nhiên lạnh lùng đáp, mở sách. "Nhưng ngôn ngữ cơ thể của anh cho thấy sự thiếu tập trung và tính thách thức."

"Rất đúng." Anh cười, tiếng cười trầm thấp và gợi cảm. "Vậy cô phải làm gì để khiến một người đàn ông thiếu tập trung phải tập trung lại đây?"

An Nhiên lờ đi sự khiêu khích, bắt đầu giảng về tầm quan trọng của việc duy trì ánh mắt và khoảng cách cá nhân trong giao tiếp.

"Trong đàm phán, khoảng cách tối thiểu là 45cm. Đó là ranh giới chuyên nghiệp," cô nói, dùng thước kẻ chỉ vào sơ đồ trên sách.

Thiên Vũ đột ngột hất nhẹ cuốn sách qua một bên, tiến sát hơn.

"Khoảng cách 45cm?" Anh hỏi, giọng anh hạ thấp, đôi mắt sắc bén dán chặt vào cô. "Vậy thì cô hãy chứng minh đi. Cô hãy bước vào khoảng cách đó, và dùng lời nói để khiến tôi phải lùi lại. Đó là cách đàm phán tốt nhất."

Đây là một bẫy. Nếu cô lùi lại, cô thừa nhận mình bị anh đe dọa. Nếu cô bước tới, cô phá vỡ ranh giới do chính mình đặt ra.

An Nhiên quyết định đối diện. Cô không lùi, mà tiến thêm một bước về phía anh, khiến khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng 30cm. Cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh, và cảm nhận rõ hơi thở của anh. Sự gần gũi này là một sự tra tấn đầy khoái cảm.

"Chủ tịch Thiên Vũ," cô nói, giọng cô tuy khẽ nhưng đầy uy lực. "Quyền lực của anh không phải là một công cụ đàm phán. Nó là một gánh nặng khiến người ta khó tiếp cận. Anh nên biết, đôi khi, sự yếu đuối lại là vũ khí tốt hơn."

Cô đã thành công. Câu nói đó đánh trúng vào sự tự tôn của anh.

Nhưng phản ứng của anh lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Thiên Vũ không lùi lại. Anh đưa bàn tay bị băng bó hôm trước ra, và áp nhẹ lên má cô.

Hành động này là táo bạo và trắng trợn nhất từ trước đến nay. Nó không còn là va chạm vô tình, nó là sự chiếm hữu rõ ràng.

Ngón cái anh miết nhẹ lên làn da mềm mại của cô.

"Rất thông minh," anh thầm thì, mắt anh ánh lên một ngọn lửa nguy hiểm. "Cô nói đúng. Tôi là người có quyền lực. Và cô biết không, người có quyền lực thích nhất là dùng nó để chạm vào những thứ mà họ không được phép chạm."

An Nhiên đứng yên, toàn bộ cơ thể cô bị đông cứng bởi cú sốc và cảm giác điện giật nơi bàn tay anh chạm vào. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại không nghe lời.

"Anh... Anh đang vi phạm thỏa thuận," cô cố gắng nói, nhưng giọng cô lại khàn đi một cách yếu ớt.

"Tôi không vi phạm," Thiên Vũ giữ nguyên tay mình. "Tôi đang phân tích ngôn ngữ cơ thể. Cô đang dạy tôi. Phản ứng này của cô, nó có nghĩa là thỏa mãn hay phẫn nộ? Hãy thành thật. Nếu cô phẫn nộ, hãy đẩy tôi ra. Tôi đang chờ."

Anh thách thức cô. Anh đẩy trách nhiệm về phía cô. Nếu cô không đẩy ra, cô thừa nhận sự đồng thuận thầm kín.

An Nhiên nhắm mắt lại. Bàn tay của cô, cái bàn tay được trang bị vũ khí là sự chuyên nghiệp và đạo đức, lại không nghe lời. Nó không thể giơ lên để đẩy anh ra. Nó chỉ muốn níu giữ hơi ấm đó.

"Tôi sẽ không chơi trò chơi này nữa," cô nói, buộc mình phải lấy lại sự tự chủ, nhưng vẫn để anh chạm vào.

Thiên Vũ mỉm cười chiến thắng. Anh rút tay lại một cách từ tốn, nhưng ánh mắt anh đã khẳng định sự sở hữu. Anh đã thắng vòng đàm phán này.

"Tốt. Vậy chúng ta tiếp tục với bài học về sự thuyết phục đi. Tôi nghĩ, cô đang thuyết phục tôi rất tốt. Nhưng cô cần luyện tập thêm về sự quyết đoán."

Buổi học sau đó diễn ra trong một sự im lặng căng như dây đàn. Mặc dù không còn đụng chạm, nhưng An Nhiên hoàn toàn mất tập trung. Chiếc ghế sofa bên cạnh anh giờ đây trở nên nguy hiểm hơn cả một bãi mìn. Cô biết, cô đã không còn là một gia sư hoàn toàn chuyên nghiệp nữa. Cô đã trở thành một người đồng lõa trong trò chơi cấm kỵ của Thiên Vũ.

Khi An Nhiên ra về, Thiên Vũ chặn cô lại ở cửa thư phòng.

"An Nhiên," anh gọi, không dùng danh xưng "cô gia sư" nữa. "Ngày mai là cuối tuần. Chúng ta sẽ học ở một địa điểm khác."

Anh đưa cô một chiếc thẻ từ màu đen. "Đây là chìa khóa căn hộ áp mái của tôi. 7 giờ tối. Sẽ không có Lâm Vy ở đó. Và không có ai khác cả."

Mối quan hệ cấm kỵ của họ đã bước sang một cấp độ mới: sự bí mật tuyệt đối trong không gian hoàn toàn riêng tư. An Nhiên nắm chặt chiếc thẻ lạnh lẽo, biết rõ cô đang nắm giữ cánh cửa dẫn đến sự hủy hoại – nhưng cũng là cánh cửa dẫn đến khao khát mãnh liệt nhất của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×