cô vợ đảm đang

Chương 3: Bữa sáng đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gõ kim loại lách cách vang lên từ căn bếp nhỏ. Mùi thơm của bơ hòa quyện với mùi cà phê phảng phất, len lỏi khắp căn nhà mới cưới. Hạ Vy – trong chiếc váy ngủ màu kem hơi nhăn, tóc còn rối sau một đêm dài – lom khom bên bếp ga, tay lóng ngóng đảo trứng.

Cô không phải tuýp phụ nữ giỏi nấu ăn, nhưng từ khi trở thành “cô vợ bất đắc dĩ”, bản năng nào đó trong cô trỗi dậy: phải chăm lo một mái ấm, ít nhất cho ra vẻ “đảm đang” như thiên hạ vẫn nói. Mỗi động tác của cô còn vụng về, nhưng lại có nét đáng yêu tự nhiên, không gượng ép.

Phía sau, Minh Duy bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, áo sơ mi trắng xắn tay, để hở cổ áo. Anh đứng khoanh tay tựa vào khung cửa, lặng im quan sát. Cảnh tượng người vợ mới cưới đang nấu bữa sáng cho mình khiến anh bất giác khựng lại. Không ngờ cô gái mà anh từng nghĩ là “đám cưới sắp đặt” lại có dáng vẻ dịu dàng đến thế.

“Trứng của em sắp khét rồi.” – Giọng anh trầm, nửa trêu chọc.

Vy giật mình, quay phắt lại, đôi mắt to tròn ánh lên sự lúng túng. “Anh… anh dậy rồi à? Em… em biết rồi mà.”

Trong lúc vội vàng, chiếc muôi trên tay cô lỡ văng vài giọt dầu lên bắp tay. “Á!” – Vy kêu khẽ. Minh Duy ngay lập tức bước tới, cầm tay cô kéo xuống vòi nước lạnh. Hành động gần gũi, hơi thở anh phả vào gáy khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

“Lần sau cẩn thận. Không biết nấu thì từ từ học, không ai ép em đâu.” – Anh dịu giọng, mắt dừng lại nơi làn da mỏng manh ửng đỏ.

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi ấy khiến cả hai nhận ra khoảng cách sau “đêm tân hôn ngượng ngùng” đã phần nào thu hẹp.

Bữa sáng được dọn lên bàn: hai đĩa trứng ốp la méo mó, vài lát bánh mì nướng không đều, và ly cà phê anh vừa pha thêm. Cả hai ngồi đối diện, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, soi rõ sự gượng gạo nhưng lại ấm áp lạ thường.

Vy cắm thìa vào trứng, lí nhí: “Xin lỗi, em làm hơi… xấu.”

Minh Duy khẽ cười, nụ cười hiếm hoi khiến cô ngẩn ngơ: “Không sao. Miễn là vợ tôi nấu, thì món nào cũng ngon.”

Từ “vợ tôi” bật ra tự nhiên, làm tim Vy run lên. Cô cúi đầu, gò má hồng rực. Những lời bình thường ấy, trong bối cảnh này, lại trở thành một thứ gợi cảm lạ lùng – giống như sợi dây vô hình quấn quanh hai người, kéo họ xích lại gần hơn.

Anh nhón một miếng trứng, cố tình đưa qua đĩa cô: “Ăn thử xem tay nghề của mình đi.”

Cô hơi ngập ngừng, rồi khẽ há miệng. Động tác ấy tưởng đơn giản, nhưng dưới ánh mắt của anh, bỗng trở thành một khoảnh khắc ám muội, như thể cả bữa sáng ngập đầy ẩn ý.

Khi rửa bát, Vy vô tình làm rơi chiếc muỗng, cúi xuống nhặt, phần váy ngủ trễ vai khiến khoảng da thịt trắng mịn lộ ra. Minh Duy đứng gần, thoáng sững lại. Một thoáng chốc, không khí trong căn bếp nhỏ trở nên nặng nề hơn bởi sự im lặng lấp lửng.

Vy nhận ra ánh nhìn ấy, tim cô đập nhanh, cố lảng sang chuyện khác: “À… hôm nay anh có phải đi làm sớm không?”

Anh hắng giọng, dời mắt đi: “Ừ, nhưng có thể muộn chút cũng không sao.”

Câu trả lời ngắn ngủi, nhưng khiến Vy hiểu: có lẽ, giữa họ, một điều gì đó đang chầm chậm thay đổi.

Đó là bữa sáng đầu tiên sau đêm tân hôn – một bữa sáng chưa hoàn hảo, nhưng đủ để gieo vào lòng cả hai một hạt mầm mong manh: sự gần gũi, sự tin cậy, và cả những rung động mà chính họ chưa kịp gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×