cô vợ đảm đang

Chương 4: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, căn hộ nhỏ lại vang lên âm thanh quen thuộc: tiếng va chạm nồi niêu trong bếp, tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm, và cả hơi thở căng thẳng chưa kịp hòa nhịp.

Hạ Vy vừa trải qua một ngày dài, công việc ở công ty mới khiến cô kiệt sức. Cô chỉ muốn buông túi xách xuống, ngả người ra ghế sofa. Nhưng vừa đặt lưng xuống, chuông điện thoại reo inh ỏi – là mẹ chồng.

“Vy, hôm nay con đã nấu món canh gà thuốc bắc chưa? Con biết anh Duy rất cần tẩm bổ đó.” – giọng bà rành rọt, như thể mọi chuyện bếp núc đều thuộc trách nhiệm duy nhất của con dâu.

Vy cười gượng: “Dạ… con vừa về, con sẽ làm ngay ạ.”

Kết thúc cuộc gọi, cô thấy Minh Duy từ trong phòng bước ra, vừa lau tóc vừa nhíu mày: “Mẹ lại gọi à?”

Vy ngập ngừng gật đầu, rồi xắn tay áo đi vào bếp. Cô không giỏi mấy món cầu kỳ, lại càng không có sức sau một ngày làm việc. Nhìn nồi nước cứ sôi ùng ục mà không biết bỏ gia vị ra sao, cô thở dài.

“Để anh làm.” – Minh Duy bất ngờ bước tới, giọng chắc nịch.

Vy quay lại, hơi bực: “Anh nghĩ em không làm được hả? Em đâu muốn để mẹ nghĩ em là con dâu vô dụng.”

Không khí trong bếp như đặc quánh. Cả hai nhìn nhau, một bên kiên quyết, một bên tự ái.

Đến bữa tối, nồi canh dọn lên có mùi hơi lạ. Minh Duy ăn thử, không kìm được bật cười: “Em cho… muối thay vì đường sao?”

Vy sững sờ, mặt đỏ bừng: “Anh chê thì đừng ăn!”

Cô đặt mạnh thìa xuống bàn, quay lưng bỏ đi. Nhưng khi bàn tay chạm đến nắm cửa phòng ngủ, anh đã kịp nắm lấy cổ tay cô.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa giận hờn và khao khát mong manh đến lạ. Anh xoay người cô lại, đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ ánh lên sự pha trộn khó tả – vừa trách móc, vừa kìm nén.

“Em biết không, anh chẳng quan tâm canh ngon hay dở. Anh chỉ ghét việc em tự làm khổ mình, rồi lại đẩy anh ra xa.” – Giọng anh khàn khàn.

Vy muốn phản bác, nhưng khi ngẩng lên, cô nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần. Hơi thở anh phủ kín, bàn tay siết chặt nơi eo khiến cô lạc nhịp. Tất cả sự giận dữ trong phút chốc biến thành một thứ cảm xúc khác – mãnh liệt, nóng bỏng.

Chiếc ghế sofa phòng khách vô tình trở thành nơi “giảng hòa”. Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng thở dồn dập. Trong sự vụng về của cuộc hôn nhân sắp đặt, họ tìm thấy một cách hòa giải bản năng nhất, vừa ngọt ngào vừa gợi cảm.

Sau cùng, Vy nằm gọn trong vòng tay anh, mái tóc ướt mồ hôi dính trên trán. Không còn giận dỗi, chỉ còn tiếng tim đập hòa cùng nhịp.

“Lần sau, đừng cố gắng chỉ để làm vừa lòng mẹ anh. Em chỉ cần là chính em.” – Minh Duy thì thầm, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô.

Vy nhắm mắt, khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: xung đột nhỏ nhặt cũng có thể là ngọn lửa, để rồi cả hai bùng cháy, tìm thấy nhau trong cách tưởng chừng vụng dại nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×