cô vợ đảm đang

Chương 5: Khi cơn giận hóa ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi xuống chiếc sofa vẫn còn vương dấu vết của đêm qua. Hạ Vy tỉnh dậy trước, cơ thể ê ẩm, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Cô khẽ cựa mình, thấy Minh Duy đang ngủ say, cánh tay rắn chắc vẫn vắt ngang eo cô, giữ chặt như sợ cô sẽ biến mất.

Vy khẽ thở dài, một phần giận dỗi vẫn vương trong lòng: tại sao mọi thứ giữa họ cứ xoay quanh tranh cãi, rồi lại kết thúc bằng… sự gần gũi đến khó nói? Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Khi Minh Duy tỉnh dậy, anh ngửi thấy mùi cháo thơm thoang thoảng. Vy đặt bát cháo nóng hổi trước mặt anh, giọng đều đều: “Hôm qua em lỡ tay, nên hôm nay muốn nấu lại. Không muốn bị anh cười nữa.”

Anh nhìn cô, khóe môi cong lên: “Ừ, lần này chắc không lẫn muối với đường chứ?”

Vy liếc xéo, nhưng gò má vẫn nóng bừng. Đôi mắt cô ánh lên tia kiêu hãnh, như muốn thách thức: Hãy thử xem anh dám chê nữa không.

Anh múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến môi cô: “Em thử trước đi.”

Cô thoáng chần chừ, nhưng rồi hé môi đón lấy. Hành động ấy tưởng chừng vô hại, lại khiến bầu không khí đột ngột nặng nề. Đôi mắt anh dán chặt nơi cánh môi cô khép mở, từng động tác nhỏ bé như gợi lên hàng ngàn liên tưởng khác.

Vy nhận ra ánh nhìn ấy, tim đập loạn. Cô định đứng lên, nhưng Minh Duy bất ngờ kéo cô ngồi xuống đùi mình. “Anh…” – Câu nói chưa kịp thoát ra, môi cô đã bị anh chiếm lấy.

Nụ hôn bắt đầu vụng dại, rồi nhanh chóng biến thành mãnh liệt. Bát cháo nguội dần trên bàn, còn trong lòng họ, một ngọn lửa khác bùng lên. Vy đập nhẹ tay vào ngực anh, vừa kháng cự vừa run rẩy.

“Anh lúc nào cũng lấy chuyện này để… hòa giải.” – Giọng cô nghẹn ngào, nhưng không đủ sức đẩy anh ra.

Minh Duy khẽ cười bên môi cô: “Vì chỉ khi ấy, em mới thật sự thành thật với anh.”

Lời nói vừa dứt, bàn tay anh siết chặt hơn, lướt qua từng đường cong khiến cô không thể giấu đi cảm xúc thật. Giận hờn biến thành khao khát, lý trí tan chảy thành nhu cầu được thấu hiểu.

Khi mọi thứ lắng xuống, Vy tựa đầu vào vai anh, thở dốc. Trái tim vẫn đập mạnh, nhưng không còn là vì cơn giận. Cô nhận ra rằng giữa họ, sự va chạm – cả về lời nói lẫn cơ thể – chính là thứ khiến mối quan hệ này tiến thêm từng bước.

Minh Duy vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm: “Đừng bỏ chạy mỗi khi chúng ta cãi nhau. Hãy để anh được… dỗ em theo cách của riêng anh.”

Vy im lặng, chỉ gật đầu thật khẽ. Cô không dám thừa nhận rằng, trong sâu thẳm, cô đã bắt đầu mong chờ chính những lần “hòa giải” đầy nóng bỏng ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×