Buổi tối hôm đó, sau một ngày làm việc căng thẳng, Hạ Vy bước về nhà trong bộ váy công sở gọn gàng. Vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm. Minh Duy đang ở đó.
Căn hộ im ắng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt ra từ khe cửa. Vy thở dài, đặt túi xuống bàn. Cô muốn chuẩn bị bữa tối, nhưng lại bị thu hút bởi hơi nước mờ ảo tràn ra, quyện cùng mùi hương sữa tắm nam tính phảng phất.
Cửa phòng tắm bất ngờ bật mở. Minh Duy bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn ngang hông. Giọt nước lăn dọc theo cơ bắp săn chắc, vẽ thành những đường cong đầy nam tính. Vy giật mình, vội quay đi, nhưng tim cô đập loạn, mặt nóng bừng.
“Em về rồi à?” – Anh hỏi, giọng trầm thấp.
“Ừm… em định nấu gì đó…” – Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng.
Anh tiến lại gần, hơi ấm từ cơ thể anh khiến khoảng cách trở nên ngột ngạt. “Hôm nay anh đói… nhưng không chắc là đói cơm hay đói cái khác.”
Vy ngẩng lên, ánh mắt anh sâu thẳm, mang chút chếnh choáng của khao khát bị dồn nén. Cô định lùi lại, nhưng lưng đã chạm tường. Khoảng trống không còn, hơi thở hòa vào nhau.
…
Chiếc khăn tắm trượt xuống sàn như một tín hiệu không thể cưỡng lại. Anh bế bổng cô lên, đặt xuống bàn ăn chưa kịp dọn. Ly chén lạch cạch, nhưng trong mắt anh, chẳng gì quan trọng ngoài người phụ nữ trước mặt.
“Anh… đừng ở đây…” – Vy ngượng ngùng, tay bấu vào vai anh.
“Ở đâu cũng được, miễn là với em.” – Anh thì thầm, môi trượt dài từ cổ xuống xương quai xanh.
Mỗi nụ hôn như một ngọn lửa, thiêu đốt từng tấc da thịt, khiến Vy run rẩy. Cô khẽ rên, vừa muốn chống cự vừa khao khát nhiều hơn. Quần áo bị cởi bỏ trong tiếng thở dồn dập, không gian vốn tĩnh lặng giờ chỉ còn lại âm thanh bản năng của hai cơ thể tìm nhau.
…
Lần này không còn là sự hòa giải vụng dại. Đó là bùng nổ, là cơn mưa cuồng nhiệt sau bao ngày kìm nén. Anh dẫn dắt, cô đáp lại, hòa quyện thành nhịp điệu hoang dại mà cũng dịu dàng. Bàn ăn, sofa, sàn gỗ – từng góc căn hộ nhỏ đều in dấu sự hiện diện nóng bỏng ấy.
Khi mọi thứ kết thúc, Vy nằm gục trong vòng tay anh, hơi thở gấp gáp, mái tóc ướt mồ hôi dính vào da thịt. Minh Duy siết chặt cô, giọng trầm khàn: “Anh không biết từ khi nào, nhưng anh không thể rời xa em nữa.”
Vy không trả lời, chỉ khẽ chôn mặt vào ngực anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng mối hôn nhân vốn sắp đặt này đã vượt khỏi ranh giới trách nhiệm. Nó đang biến thành một điều gì đó lớn hơn, sâu hơn – một ngọn lửa không thể dập tắt.