cô vợ đảm đang

Chương 7: Sáng mai ngượng ngùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khung rèm, chiếu xuống căn hộ vẫn còn vương mùi mồ hôi và hương da thịt. Hạ Vy khẽ cựa mình, toàn thân ê ẩm như vừa chạy một quãng đường dài. Chăn gối xộc xệch, chiếc váy công sở hôm qua bị vứt lăn lóc dưới sàn cùng những mảnh vải khác.

Cô mở mắt, lập tức thấy gương mặt Minh Duy ngay bên cạnh. Anh vẫn ngủ say, một cánh tay nặng trĩu vắt ngang eo cô. Gò má Vy nóng ran khi những hình ảnh đêm qua ào về: bàn ăn, ghế sofa, cả nền gỗ lạnh… tất cả đều chứng kiến sự bùng nổ bất ngờ của hai người.

“Ôi trời…” – cô khẽ thì thầm, che mặt bằng đôi bàn tay nhỏ.

Cố gắng rón rén ngồi dậy, nhưng tay anh siết lại, kéo cô ngã xuống, áp sát vào ngực mình. Minh Duy chưa mở mắt, giọng trầm khàn lười biếng vang lên: “Đừng dậy. Anh còn chưa… nạp đủ năng lượng.”

Vy đấm nhẹ vào ngực anh, giận dỗi: “Đêm qua anh còn chưa đủ à? Em mệt muốn chết đây này.”

Anh bật cười khẽ, cuối cùng mở mắt. Trong ánh nhìn lười biếng ấy, có gì đó vừa thỏa mãn, vừa dịu dàng hiếm hoi. “Anh xin lỗi, nhưng em làm anh phát điên. Anh không kiềm được.”

Vy đỏ mặt, quay đi: “Cái này mà cũng nói ra được…”

Một lát sau, cô lục tục vào bếp. Tấm lưng trần của Minh Duy hiện rõ khi anh thong dong bước theo, chỉ khoác hờ áo sơ mi chưa cài nút. Vy cau mày: “Anh mặc cho đàng hoàng đi, lỡ ai đến thì sao?”

“Chỉ có vợ anh thấy, thì mặc gì cũng được.” – Anh đáp tỉnh bơ, còn thong thả ngồi xuống ghế nhìn cô bận rộn.

Vy lóng ngóng chiên trứng, nhưng cổ họng cứ khô ran vì ánh mắt anh dõi theo. Cứ như mỗi động tác nhỏ của cô – cúi xuống, xoay người, vén tóc – đều khiến không khí đặc quánh.

“Anh đừng nhìn nữa…” – cô lẩm bẩm, tay run run lật trứng.

“Anh thích nhìn. Nhất là sau khi đã thấy hết rồi, em còn xấu hổ gì nữa?” – Giọng anh trầm khàn, cố tình trêu chọc.

Vy quay phắt lại, trừng mắt, nhưng lại bắt gặp nụ cười nửa miệng của anh. Cơn giận ngượng ngùng ấy chỉ khiến cô càng đỏ bừng hơn.

Bữa sáng đơn giản được dọn ra. Nhưng khi Vy vừa định ăn, Minh Duy đã kéo ghế lại sát bên, gắp cho cô từng miếng. Cử chỉ tưởng chừng bình thường ấy, nhưng với Vy, lại làm trái tim run rẩy khó tả.

“Anh…” – cô ngập ngừng.

“Ừ?”

“Đêm qua… có phải anh chỉ muốn… xóa đi cãi vã thôi không?” – Giọng cô khẽ run.

Minh Duy đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Không. Anh muốn nhiều hơn thế. Anh muốn em.”

Vy lặng người, đôi môi khẽ mím. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được lời nói ấy không chỉ mang theo ham muốn, mà còn là một sự thừa nhận – mơ hồ nhưng chân thành. Và chính sự thật ấy khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa thấy lòng mình rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×