cô vợ đảm đang

Chương 8: Vị khách không mời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng vừa yên bình qua đi, Hạ Vy đang thu dọn bát đũa thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Cô giật mình, tay còn cầm chiếc khăn lau ướt. Minh Duy nhíu mày, bước ra mở cửa.

Đứng trước ngưỡng cửa là mẹ anh – bà Lan – với chiếc túi lớn đựng đầy thực phẩm và thuốc bổ. Nét mặt bà nghiêm nghị, ánh mắt đảo nhanh qua khung cảnh phòng khách. Vài chi tiết lộn xộn vẫn chưa kịp dọn dẹp từ “trận chiến” đêm qua khiến Vy mặt đỏ bừng.

“Các con dậy muộn thế? Giờ này mới ăn sáng à?” – Giọng bà cứng nhắc.

Vy lí nhí chào, cố che sự bối rối: “Dạ… tại hôm qua con làm việc hơi muộn.”

Bà Lan bước thẳng vào, đặt túi xuống bàn. “Vy này, con là vợ rồi, phải biết chăm lo chu toàn. Để đàn ông đói khát, đâu có hay.”

Câu nói vô tình như mũi kim chích vào tim Vy. Cô siết chặt khăn lau, cúi đầu: “Dạ, con biết rồi ạ.”

Minh Duy cau mày, ngắt lời: “Mẹ, con bảo rồi, Vy đi làm cả ngày cũng mệt. Chuyện cơm nước không cần ép buộc.”

Bà Lan trừng mắt nhìn anh, giọng gay gắt: “Con bênh vợ quá mức rồi. Ngày xưa mẹ lấy chồng, vừa đi làm vừa lo chu toàn, đâu có than vãn.”

Không khí căn hộ trở nên nặng nề. Vy thấy lòng mình nhoi nhói, cảm giác bị so sánh khiến cô khó thở.

Sau khi bà Lan ra về, để lại cả túi đồ chưa mở, Vy lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa. Minh Duy nhìn cô, gương mặt pha chút bực bội.

“Đừng để ý lời mẹ.” – Anh trấn an.

Nhưng Vy cười gượng: “Em không sao. Thật ra… em thấy mình đúng là chưa làm tròn bổn phận.”

Anh ngồi xuống cạnh, nắm lấy tay cô. “Anh đã nói rồi, anh không cần một ‘cô vợ hoàn hảo’. Anh chỉ cần em – đúng như em vốn là.”

Vy im lặng, mắt hoe đỏ. Cảm xúc chồng chéo: giận, buồn, và cả sự nhẹ nhõm khi nghe lời anh.

Trong khoảnh khắc ấy, Minh Duy bất ngờ kéo cô lại gần, siết chặt trong vòng tay. Hơi ấm từ cơ thể anh lan sang, như muốn xóa đi mọi lời chỉ trích.

“Em đừng tự trách nữa.” – Giọng anh khàn khàn, môi áp lên mái tóc ẩm hơi sương của cô.

Vy run lên, trong lòng dâng trào một cơn sóng. Từ sự tổn thương, cô lại tìm thấy an ủi trong vòng tay anh. Và như một phản ứng quen thuộc, nỗi buồn dần tan chảy thành khao khát được gần gũi, được chứng minh rằng tình cảm này thật sự thuộc về họ.

Chiều muộn, ánh hoàng hôn tràn vào phòng khách, chiếu lên bóng hai người quấn chặt lấy nhau trên sofa. Lần này không phải vì giận dữ, mà vì cả hai đều khao khát tìm đến sự dịu dàng để khỏa lấp những khoảng trống do người khác để lại.

Trong tiếng thở gấp gáp và cái ôm nóng bỏng, Vy khẽ thì thầm: “Chỉ cần anh đứng về phía em… em không sợ ai hết.”

Minh Duy đáp lại bằng nụ hôn sâu, như một lời hứa không cần ngôn từ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×