con mắt thứ ba

Chương 17: Lõi Phong Ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gầm rú của quái vật làm chấn động không gian. Những vết nứt đỏ thẫm như mạng nhện lan rộng, nuốt chửng cả mặt đất dưới chân Hàn Vũ. Toàn bộ cổ thành run rẩy, như thể chính linh hồn của nó sắp tan vỡ.

Hàn Vũ đứng giữa tâm bão, gió cuồng loạn thổi tung áo choàng rách nát, máu khô loang lổ trên thân. Con mắt thứ ba trên trán anh sáng rực như một ngọn đuốc giữa màn đêm. Hơi thở dồn dập, tim đập như trống trận, nhưng ánh mắt không hề run rẩy.

Trong tâm trí, giọng nói già cỗi kia lặp lại như hồi chuông:

"Một người làm lõi, một người làm xiềng xích. Phải có kẻ nguyện hi sinh, phong ấn mới giữ được trọn vẹn."

Hàn Vũ ngẩng đầu, nhìn quái vật khổng lồ đang giãy giụa xé rách từng xiềng xích ánh sáng. Lửa tím nuốt trọn bầu trời, từng cột trụ cổ thành gãy đổ. Nếu phong ấn tan biến, đại lục sẽ rơi vào hủy diệt.

Không còn đường lùi.

Anh khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu. Một quyết định, tựa như lưỡi dao, rạch toạc sự do dự cuối cùng trong lòng:

— Ta… sẽ làm lõi.

Giọng anh không lớn, nhưng vang vọng như sấm trong lòng Tư Dật.

Tên kia khuỵu gối, đôi mắt đỏ thẫm, bóng tối bao phủ thân hình run rẩy. Hắn bật cười, tiếng cười khản đặc, như tiếng sắt gãy:

— Hàn Vũ… ngươi thật sự muốn hi sinh sao? Ngươi thà tan biến… để cứu cái thế giới thối nát này?

— Không phải vì thế giới. — Hàn Vũ mở mắt, ánh bạc xoáy sâu vào hắn. — Mà vì ta không cho phép nó… thoát ra.

Khoảnh khắc đó, cả chiến trường như lặng đi.

Tư Dật cười ngặt nghẽo, máu phun ra theo từng tiếng:

— Được thôi. Nếu ngươi muốn làm lõi, ta sẽ là xiềng xích. Nhưng hãy nhớ… xiềng xích cũng có thể phản bội lõi bất cứ lúc nào.

Đôi mắt hắn lóe lên, không biết là quyết tâm, hay là sự điên loạn đang bùng nổ.

Hàn Vũ không đáp. Anh giơ kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời đỏ lửa. Con mắt thứ ba mở rộng, phóng ra tia sáng chói lòa chiếu rọi khắp cổ thành.

Ngay lập tức, luồng khí khổng lồ xoáy tròn quanh anh, biến thành một vòng xoáy bạc trắng. Từng mảnh vụn của phong ấn cũ bắt đầu tụ lại, bị hút vào cơ thể anh.

Đau đớn như hàng nghìn lưỡi dao rạch xé từ trong ra ngoài. Mạch máu nổ tung, xương cốt kêu răng rắc. Nhưng Hàn Vũ vẫn cắn chặt răng, giữ cho ý chí không gục ngã.

— Ngươi điên thật rồi… — Tư Dật thì thầm, nhưng chính hắn cũng bước lên.

Bóng tối bao phủ toàn thân hắn, hóa thành từng sợi xích quấn lấy cơ thể quái vật, siết chặt nó xuống mặt đất. Mỗi lần quái vật gào thét, máu đen trào ra từ miệng Tư Dật, nhưng hắn không buông.

— Đừng chết trước ta, Hàn Vũ! — hắn gầm lên. — Ngươi chết… thì ta không còn đối thủ!

ẦM!

Cột sáng bạc bùng lên từ người Hàn Vũ, xuyên thủng màn trời. Không gian rung chuyển, những mảnh vỡ phong ấn cũ như cánh chim trở về tổ, nhập vào cơ thể anh.

Ngay khi tưởng như phong ấn mới sắp hoàn thành, biến cố xảy ra.

Trên đỉnh đầu quái vật, một con mắt khổng lồ mở ra — màu tím sâu hun hút, giống hệt con mắt thứ ba của Hàn Vũ, nhưng tối tăm và vặn vẹo.

Khoảnh khắc nó mở, Hàn Vũ cảm thấy dòng chảy trong mắt mình rung lên dữ dội. Đau buốt xé toạc đầu óc.

— Đây… không phải chỉ là quái vật… — Anh lẩm bẩm, giọng lạc đi. — Nó cũng có mắt thứ ba…!

Quái vật gầm thét, con mắt khổng lồ phóng ra luồng sáng tím va chạm với cột sáng bạc của Hàn Vũ. Hai luồng sức mạnh va chạm, toàn bộ không gian nổ tung.

ẦM!!!

Cả cổ thành như bị xé làm đôi.

Hàn Vũ phun máu, thân thể rung lắc dữ dội. Nếu tiếp tục, anh sẽ bị chính năng lực của mình nghiền nát.

Trong khoảnh khắc ấy, Tư Dật hét lớn, máu loang khắp cơ thể:

— Hàn Vũ! Nếu ngươi làm lõi… thì để ta… chịu đựng phần bóng tối kia!

Hắn ép toàn bộ bóng tối của mình hòa nhập vào những sợi xích phong ấn, chặn lại luồng sáng tím.

Nhưng ngay khi hắn làm thế, một vết rạn khủng khiếp xé dọc ngực hắn. Tư Dật phun máu, đôi mắt đỏ rực run lên:

— Khốn kiếp… thứ này đang ăn mòn ta!

Hàn Vũ nghiến răng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Anh nhận ra sự thật: nếu cứ như vậy, Tư Dật sẽ chết trước anh, và phong ấn sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Lựa chọn hi sinh bản thân vốn đã định, giờ lại bị đảo ngược bởi sự tồn tại của “mắt thứ ba” trên quái vật.

Anh phải quyết định:

  • Dồn hết sinh mệnh, ép mình trở thành lõi ngay lập tức, dù có thể tan biến cùng phong ấn.

  • Hay ngăn Tư Dật hi sinh, chấp nhận cùng nhau tìm cách khác, dù nguy cơ quái vật hoàn toàn thoát ra trước khi phong ấn hoàn thành.

Con mắt bạc trên trán anh sáng rực, đối diện con mắt tím khổng lồ kia. Ánh sáng và bóng tối va chạm, thế giới như nổ tung, và quyết định cuối cùng… đang ở ngay khoảnh khắc này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×