Tiếng gầm của quái vật như sấm nổ, phá vỡ bầu trời trong lòng cổ thành. Cột sáng tím từ con mắt khổng lồ của nó va chạm dữ dội với ánh bạc từ mắt thứ ba của Hàn Vũ, khiến không gian xung quanh nứt toác như tấm gương bị búa đập vỡ.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Mỗi hơi thở như ngọn dao cứa vào lồng ngực. Máu rỉ ra từ khóe môi Hàn Vũ, nhỏ giọt xuống thanh kiếm anh đang cắm chặt vào đất để giữ thăng bằng. Cơ thể run lên từng hồi, nhưng ý chí lại kiên định hơn bao giờ hết.
Trong tâm trí anh, những tiếng nói dội lại:
"Một người làm lõi… một người làm xiềng xích…"
Không còn đường lui. Anh biết rõ chỉ cần chần chừ thêm một nhịp, quái vật sẽ hoàn toàn thoát ra. Khi ấy, tất cả sẽ chỉ còn là tro tàn.
Hàn Vũ ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh bạc rực rỡ. Anh hét lớn, giọng vang vọng khắp không gian:
— Nếu cần một người làm lõi… thì để ta!
Cột sáng bạc quanh người anh bùng nổ, như ngọn thác dữ phun trào. Từng mảnh phong ấn vỡ vụn bắt đầu tụ về thân thể anh, khắc vào xương cốt, hòa vào huyết mạch. Đau đớn như hàng nghìn mũi giáo xuyên qua. Nhưng Hàn Vũ không dừng lại.
— Hàn Vũ! — Tư Dật gào lên, máu tràn ra từ miệng. Bóng tối trên thân hắn rung chuyển dữ dội, sợi xích quấn quanh quái vật sắp gãy vụn. — Ngươi… đồ ngốc!
Hàn Vũ nghiến răng, đôi mắt bạc lóe sáng:
— Ta không cho phép nó tồn tại! Nếu chỉ còn một cách… thì ta sẽ làm lõi!
Ngay khi cơ thể anh sắp tan chảy trong cột sáng, một bàn tay bất ngờ nắm lấy vai anh, siết chặt.
Lực kéo mạnh đến mức cả luồng sáng bạc cũng bị chấn động. Hàn Vũ quay đầu, ánh mắt sững lại:
— Tư Dật…?!
Tên kia cười khàn khàn, máu loang đỏ nửa khuôn mặt, ánh mắt đỏ thẫm nhưng sáng rực lạ thường.
— Ngươi luôn nghĩ mình là anh hùng, đúng không? Ngươi muốn chết để cứu tất cả? Nhưng ta thì khác. Ta không muốn để ngươi quyết định mọi thứ.
— Ý ngươi là gì? — Hàn Vũ gằn giọng.
Tư Dật cúi sát, giọng thấp đến mức như chỉ đủ để cả hai nghe thấy:
— Nếu chỉ một người được làm lõi… thì đó sẽ là ta.
Trước khi Hàn Vũ kịp phản ứng, bóng tối trên người Tư Dật bùng nổ. Hắn đẩy toàn bộ sức mạnh về phía cột sáng, ép mình hòa nhập với phong ấn.
ẦM!!!
Không gian nổ tung thành biển ánh sáng.
— DỪNG LẠI! — Hàn Vũ hét lên, lao về phía Tư Dật. Nhưng đã muộn.
Bóng tối và ánh sáng đan xen, biến cơ thể Tư Dật thành trung tâm. Hắn gào thét, máu phun ra như suối. Da thịt nứt toác, từng mảnh xương cốt hòa nhập vào những xiềng xích đang hình thành.
— Ngươi… điên rồi! — Hàn Vũ lao tới, cố kéo hắn ra. Nhưng bàn tay Tư Dật đã vươn tới, đặt lên ngực anh, đẩy mạnh.
Sức lực khủng khiếp khiến Hàn Vũ bị hất văng ra xa, ngã nặng nề xuống đất.
Tư Dật ngẩng đầu, nụ cười méo mó vẽ trên gương mặt đầy máu:
— Đừng quên, Hàn Vũ… ta từng nói… xiềng xích có thể phản bội lõi. Nhưng ta chọn làm lõi… không phải để cứu thế giới… mà để thắng ngươi.
Ánh sáng tím và đen hòa vào nhau, chảy vào thân thể hắn.
Khoảnh khắc cuối cùng, con mắt đỏ của hắn dừng lại trên Hàn Vũ. Giọng hắn khàn đi, như hòa cùng tiếng sấm rền:
— Nếu ngươi còn sống… thì hãy nhớ, phong ấn này tồn tại bằng sinh mệnh của ta. Và một ngày nào đó… nó sẽ vỡ nát. Khi ấy… chỉ còn lại ngươi với ta.
ẦM!!!
Cột sáng khổng lồ bùng nổ, nuốt trọn quái vật gào thét. Những sợi xích khổng lồ từ hư vô mọc ra, quấn chặt lấy thân thể nó, kéo vào hố đen phong ấn.
Tiếng gầm bị nuốt chửng, không gian rung chuyển dữ dội, rồi lặng đi.
Trong màn tro bụi mờ mịt, Hàn Vũ quỳ gối, hai tay run rẩy, tim đập hỗn loạn. Trước mặt anh, chỉ còn lại hố sâu phong ấn mới dựng, tỏa ra ánh sáng tím bạc đan xen.
Không còn Tư Dật.
Hàn Vũ gào thét, tiếng gào xé toạc cổ họng, nhưng chỉ vọng lại là âm vang lạnh lẽo của cổ thành.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt bạc long lanh. Lần đầu tiên, Hàn Vũ không biết mình đã chiến thắng… hay đã mất đi tất cả.
— Tư Dật… — anh thì thầm, giọng vỡ vụn. — Vì sao… lại chọn con đường đó?
Cột sáng cuối cùng tan biến. Chỉ còn lại tàn tích nứt nẻ, và một phong ấn mới — nơi Tư Dật đã hi sinh để trở thành lõi.
Trong sâu thẳm, Hàn Vũ cảm nhận rõ rệt: một ngày nào đó, phong ấn này sẽ rạn nứt. Và khi ấy, không chỉ quái vật… mà cả Tư Dật sẽ trở lại.