cơn mưa cuối mùa

Chương 3: Những Bí Mật Được Chia Sẻ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái lạnh của mùa thu đã bắt đầu len lỏi vào những con ngõ hẹp, mang theo làn gió se se lạnh thổi qua từng cánh cửa sổ của quán cà phê. Lan, cô gái bán hàng từng đến đây mỗi sáng, đã bắt đầu cảm thấy những thay đổi trong không gian này. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Sơn đã dần làm cô cảm thấy như mình có một nơi để nương tựa, một nơi để trút bỏ những lo âu, những gánh nặng mà trước đây cô chưa từng chia sẻ với ai.

Ngày hôm ấy, như thường lệ, cô đến quán vào lúc sáng sớm. Đến lúc cô bước vào quán, Sơn vẫn đang dọn dẹp, chiếc tách cà phê của mình vẫn còn nằm trên bàn. Anh ngẩng lên, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy Minh, như thể rất vui khi cô đến.

"Chào cô," Sơn cười nhẹ nhàng. "Cô đến sớm hôm nay."

Minh mỉm cười, gật đầu. "Ừ, hôm nay tôi muốn thử một chút gì đó mới. Cảm giác này thật lạ lắm."

Sơn chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ. "Ngồi đó đi. Cái góc nhìn này có vẻ thích hợp với những ý tưởng mới đấy."

Minh bước đến ngồi xuống chiếc bàn, nhìn ra biển, nơi những con sóng vỗ về bờ nhẹ nhàng. Sơn mang đến một tách cà phê đen nóng hổi, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, rồi ngồi xuống đối diện cô.

"Những ngày qua, cô thế nào?" Sơn hỏi, ánh mắt anh đầy sự quan tâm.

Minh ngừng lại một chút, rồi trả lời với giọng nhẹ nhàng, đôi mắt cô có chút buồn: "Cũng như mọi ngày thôi. Chỉ là… đôi khi tôi cảm thấy như mình vẫn đang lạc lối. Mình không biết phải làm gì với tất cả những cảm xúc này."

Sơn không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Anh không muốn ép cô phải chia sẻ nếu cô chưa sẵn sàng, nhưng đôi mắt cô đã nói lên điều gì đó mà anh cảm nhận được. Có vẻ như Minh đang phải đối mặt với một nỗi buồn nào đó mà cô chưa thể thoát ra.

"Đôi khi," Sơn bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng, "chúng ta không cần phải biết tất cả mọi thứ ngay lập tức. Đôi khi, chỉ cần cho mình thời gian để tìm ra những câu trả lời."

Minh nhắm mắt lại, lắng nghe lời Sơn, rồi cô nhìn về phía biển, sự yên bình của khung cảnh như giúp cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Một lúc lâu, Minh mới lên tiếng:

"Tôi đã từng sống một cuộc sống rất khác, trước khi đến đây. Thành phố, công việc, tất cả những thứ đó từng làm tôi hạnh phúc. Nhưng rồi, một ngày nào đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ không còn có ý nghĩa nữa. Tôi không còn cảm thấy hứng thú với công việc, với cuộc sống mà mình đang sống."

Sơn nghe vậy, trong lòng có một cảm giác thấu hiểu. Anh cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc như vậy – những lúc cảm thấy cuộc sống mình như đang đi lùi, không có mục đích rõ ràng.

"Tôi nghĩ rằng, đôi khi chúng ta phải bước ra khỏi mọi thứ, rời bỏ tất cả để tìm lại chính mình. Nhưng khi đã tìm được, lại sợ rằng sẽ mất đi một phần nào đó," Minh tiếp tục, ánh mắt cô dường như đã mờ đi vì những suy tư trong lòng.

Sơn im lặng, không vội trả lời. Anh hiểu cảm giác mà Minh đang trải qua. Những gì cô đã nói, dường như anh cũng đã từng tự hỏi bản thân mình. Làm thế nào để đi qua những cảm xúc mơ hồ này mà không làm mất đi những gì mình đang có? Và quan trọng hơn, làm thế nào để đối mặt với sự thay đổi mà không sợ hãi?

Minh quay lại nhìn Sơn, đôi mắt cô không còn xa vời như trước nữa, mà đã hướng về anh, như thể đang tìm kiếm một sự chia sẻ, một sự hiểu biết.

"Anh có bao giờ cảm thấy như mình đang đứng giữa hai con đường, không biết nên đi đâu không?" Minh hỏi, giọng cô thật sự có chút yếu đuối, như thể đang cần sự trấn an.

Sơn ngồi im lặng, nhìn vào đôi mắt của Minh. Anh hiểu rằng đây không chỉ là câu hỏi đơn giản, mà là một phần trong những đau khổ mà cô đang phải chịu đựng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

"Đôi khi, tôi cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta luôn đứng giữa hai con đường, một con đường dẫn về quá khứ, còn con đường kia lại chưa bao giờ rõ ràng. Nhưng mình nghĩ, quan trọng là chúng ta phải dám đi, dám thử, dám lựa chọn. Và dù có sai, chúng ta vẫn có thể học hỏi từ những sai lầm ấy."

Minh nhìn Sơn một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm một chút an ủi trong lời nói của anh. Rồi cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và chân thành, lần đầu tiên kể từ khi cô bước vào quán.

"Anh nói đúng. Có lẽ tôi đã sống quá lâu trong sự sợ hãi của chính mình."

Sơn nhìn cô, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng anh. Anh không biết rõ Minh đang mang trong mình những gì, nhưng anh hiểu rằng mỗi người đều có những nỗi niềm riêng, và đôi khi, chỉ cần một chút sự chia sẻ, một chút đồng cảm, mọi thứ sẽ dễ chịu hơn.

"Đừng quá lo lắng về việc phải tìm ra mọi thứ ngay lập tức," Sơn nói, nhẹ nhàng nhìn vào Minh. "Đôi khi, hành trình tìm lại bản thân là một quá trình lâu dài, nhưng nếu chúng ta không bắt đầu, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được mình có thể đi được bao xa."

Minh gật đầu, ánh mắt cô như mở ra một chút hy vọng mới. "Cảm ơn anh, Sơn. Có lẽ tôi đã tìm được điều gì đó quan trọng hôm nay."


Chương 3 kết thúc tại đây. Cả Sơn và Minh đều đã có những chia sẻ chân thành về những cảm xúc và nỗi niềm của mình. Liệu Minh sẽ tìm thấy câu trả lời cho những gì cô đang tìm kiếm? Và Sơn, liệu anh có đủ can đảm để bước tiếp trong hành trình của chính mình? Câu chuyện giữa họ vẫn còn tiếp tục, mở ra những cơ hội mới và những thử thách chưa được khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×