Gia Minh vắng nhà kéo dài ba ngày, và ba ngày đó đối với Khánh Huyền như là một thử thách giằng xé. Sự vắng mặt của chồng khiến cô có cảm giác vừa được giải thoát, vừa bị bỏ rơi.
Mỗi tối, cô đều cố gắng làm việc khuya trong phòng làm việc của Gia Minh, cố gắng sắp xếp mọi thứ theo trật tự hoàn hảo, như một cách để giữ vững vai trò của mình. Nhưng bất cứ khi nào cô chạm vào chiếc bút máy hay quyển sổ da của anh, cô lại thấy sự lạnh lẽo và xa cách toát ra từ những đồ vật ấy. Cô nhận ra, dù đã là vợ, cô vẫn không thể thực sự bước vào thế giới của anh.
Đến ngày thứ tư, một cơn mưa nặng hạt đổ xuống Sài Gòn vào buổi chiều tối, khiến không khí trở nên ẩm ướt và cô đơn hơn. Khánh Huyền đang đọc sách trong phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô không kịp gọi người giúp việc.
Đứng trước cửa là Gia Huy. Anh ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng dính chặt vào cơ thể, để lộ rõ đường nét cơ bắp và những hình xăm nghệ thuật mờ ảo trên cánh tay. Anh đứng đó, với chiếc máy ảnh kỹ thuật số đeo trên vai và đôi mắt rực lửa.
“Anh làm gì ở đây?” Khánh Huyền hốt hoảng, vội vàng mở rộng cánh cửa đủ để anh bước vào, nhưng không quá rộng.
“Xe anh hỏng trên đường về,” Gia Huy nói, giọng khàn khàn và có vẻ mệt mỏi. “Mưa quá lớn. Anh chỉ muốn xin một chiếc khăn khô và một nơi trú tạm. Anh không muốn làm phiền ‘chị dâu’.”
Anh vẫn nhấn mạnh từ "chị dâu", nhưng lần này, giọng điệu lại mang nhiều vẻ cầu xin hơn là thách thức.
Khánh Huyền nhìn anh. Dù cô muốn đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, nhìn anh ta ướt lạnh như thế này, cô không thể nhẫn tâm.
“Anh vào đi,” cô nói khẽ, lùi lại.
Gia Huy bước vào, mang theo cả hơi lạnh và mùi đất ẩm của cơn mưa. Cô đưa cho anh một chiếc khăn bông to và chỉ vào phòng tắm.
“Anh có thể dùng phòng tắm dưới tầng trệt. Tôi sẽ pha cho anh một tách trà gừng.”
Khi Gia Huy bước ra, anh đã mặc một chiếc áo phông xám cũ của Gia Minh mà người giúp việc đã tìm thấy trong tủ đồ. Chiếc áo quá rộng với Gia Minh, nhưng lại vừa vặn và tôn lên sự khỏe khoắn của Gia Huy.
Anh ngồi bên cạnh lò sưởi giả, hớp từng ngụm trà gừng nóng.
“Cảm ơn,” anh nói, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn. “Em vẫn luôn tốt bụng như thế.”
Khánh Huyền ngồi đối diện anh, cố gắng duy trì khoảng cách.
“Không có gì. Anh là em trai Gia Minh. Tôi chỉ làm bổn phận của một người nhà.”
“Em biết không,” Gia Huy đột ngột nói, đặt tách trà xuống. “Anh trai anh đã bảo em sống ‘thoải mái’ chưa?”
Khánh Huyền gật đầu, ngạc nhiên vì câu hỏi này.
“Anh ta không bao giờ gọi điện, không bao giờ nhắn tin hỏi thăm em đi đứng thế nào. Anh ta chỉ nhắn cho thư ký. Anh ta coi em là một bức tượng trang trí trong căn nhà này. Hoàn hảo, nhưng không có cảm xúc.”
Khánh Huyền cúi đầu, bàn tay siết chặt. Lời nói của anh hoàn toàn đúng, và nó làm cô đau đớn.
“Anh đừng nói nữa,” cô thì thầm. “Anh không hiểu cuộc hôn nhân của chúng tôi.”
“Anh hiểu,” Gia Huy đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô. “Anh hiểu em đang cô đơn đến phát điên. Anh hiểu em đã cố gắng bao nhiêu để lấp đầy sự trống trải này. Nhưng em không thể lấp đầy một cái lỗ bằng sự hoàn hảo được.”
Anh đứng ngay trước mặt cô. Cô ngước nhìn lên, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, tạo ra những vùng sáng tối kịch tính.
“Anh trai anh là một vị vua thành công,” Gia Huy nói. “Còn em là nữ hoàng của anh ta. Ngồi trên ngai vàng quyền lực, nhưng lạnh lẽo, không được ai chạm vào, không được ai yêu thương thật lòng.”
Khánh Huyền cảm thấy nước mắt chực trào ra. Cô đơn đã tích tụ suốt những ngày qua, và lời nói của Gia Huy đã chạm đúng vào nơi yếu mềm nhất.
“Tôi không cô đơn,” cô cố gắng phản bác, nhưng giọng nói lại run rẩy.
“Em cô đơn,” anh khẳng định, giọng anh đầy sự cảm thông và một chút đau lòng. “Nếu không, em đã không để anh vào nhà. Nếu không, em đã không chăm sóc cho anh như thế này. Em đang tìm kiếm sự ấm áp, Huyền.”
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên má cô, một cái chạm chậm rãi, mềm mại, nhưng lại mang một sức nặng ngàn cân. Làn da anh vẫn còn hơi lạnh vì mưa, nhưng ngay lập tức đốt cháy da thịt cô.
Khánh Huyền nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc này, cô không còn là "chị dâu", không còn là "vợ Gia Minh". Cô chỉ là Lâm Khánh Huyền đang tuyệt vọng khao khát một chút hơi ấm từ người đàn ông đã từng là tình yêu bí mật của mình.
Gia Huy nghiêng người xuống, hơi thở anh phả vào môi cô. Mùi trà gừng, mùi mưa và mùi của anh hòa quyện, tạo thành một chất kích thích mạnh mẽ.
“Anh không phải là Gia Minh,” anh nói, giọng anh trầm thấp đến mức gần như không nghe thấy. “Anh sẽ không bỏ mặc em.”
Anh không hôn cô ngay lập tức. Anh chờ đợi, cho cô đủ thời gian để đẩy anh ra. Nhưng cô không làm thế. Sự tĩnh lặng câm nín của cô là sự chấp thuận tội lỗi.
Môi anh chạm vào môi cô, nhẹ nhàng ban đầu, rồi trở nên sâu hơn, nồng nàn hơn. Nụ hôn này không phải là sự khám phá vội vàng như những nụ hôn lén lút trước đây, mà là một sự khẳng định đau đớn, một lời tuyên bố chiếm đoạt.
Khánh Huyền đáp lại, nụ hôn ấy giải phóng tất cả sự kìm nén, sự cô đơn, và cả sự tuyệt vọng của cô trong những ngày qua. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần. Cô muốn cảm nhận hơi ấm của anh, để xua tan đi cái lạnh lẽo của cuộc hôn nhân không tình yêu.
Bàn tay Gia Huy trượt xuống eo cô, siết chặt và kéo cô sát vào cơ thể anh. Anh nâng cô lên, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế sofa da mềm mại.
“Đây là điều anh chờ đợi,” anh thì thầm, nụ hôn vẫn không dứt.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Khánh Huyền vang lên, phá tan khoảnh khắc say đắm. Đó là Gia Minh.
Khánh Huyền giật mình, như bị điện giật. Cô đẩy mạnh Gia Huy ra, hổn hển.
Gia Huy lùi lại, khuôn mặt anh đầy sự tiếc nuối và giận dữ bị kìm nén. Anh biết, khoảnh khắc hoàn hảo đã bị cắt ngang.
Khánh Huyền vội vàng cầm lấy điện thoại, tay cô run rẩy. Cô cố gắng chỉnh lại hơi thở và mái tóc rối.
“Alo, Minh?” Giọng cô cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng vẫn run.
“Anh vừa xuống sân bay,” giọng Gia Minh ở đầu dây kia vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh. “Có một sự cố nhỏ, anh phải về ngay trong đêm. Em ở nhà có ổn không?”
“Vâng. Tôi… tôi ổn,” Khánh Huyền nhìn Gia Huy đang đứng cách đó vài bước, đôi mắt anh đen láy, đầy thách thức. Anh đang dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, như thể đang chờ xem cô sẽ nói dối như thế nào.
“Tốt,” Gia Minh đáp. “Anh sẽ về nhà trong khoảng một tiếng rưỡi nữa. Em ngủ sớm đi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Khánh Huyền nhìn Gia Huy, đôi mắt cô ngập tràn sự hoảng sợ và tội lỗi.
“Anh phải đi ngay!” cô thì thầm, giọng khẩn cấp.
“Anh không đi,” Gia Huy nói, anh bước đến, cúi người xuống gần mặt cô. “Anh đã nói rồi, anh sẽ không bỏ mặc em.”
Ánh mắt anh lướt qua chiếc nhẫn cưới trên tay cô. Anh mỉm cười, một nụ cười vừa quyến rũ vừa độc ác.
“Nhưng anh sẽ không ép em. Anh đã có được nụ hôn đầu tiên trong căn nhà này. Đây mới chỉ là khởi đầu, ‘chị dâu’. Anh đã đặt một vết nứt sâu vào ngai vàng cô đơn của em rồi.”
Gia Huy nhanh chóng cầm chiếc áo sơ mi ướt sũng của mình, bước về phía cửa.
“Sắp có bão lớn, em nên chuẩn bị đồ để đón chồng về đi,” anh nói.
Anh bước ra khỏi căn nhà, để lại cánh cửa đóng sập sau lưng. Khánh Huyền ngồi đó, môi cô vẫn còn tê dại vì nụ hôn của anh, nhưng trái tim cô đã bị bao phủ bởi sự sợ hãi. Cô biết, cô đã không còn trong sạch với cuộc hôn nhân của mình nữa. Ngọn lửa đã cháy. Và cô không biết liệu mình có muốn dập tắt nó hay không.