Khánh Huyền vội vàng chạy lên lầu ngay khi Gia Huy rời đi. Cô lao vào phòng tắm, bật vòi sen thật nóng, cố gắng rửa trôi đi mùi hương của Gia Huy, mùi gừng, mùi mưa và mùi tội lỗi còn vương vấn trên da thịt.
Cô cọ xát mạnh mẽ, nhưng nụ hôn của anh vẫn in sâu trong tâm trí cô. Nó không chỉ là sự tiếp xúc vật lý, mà là sự giải phóng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu. Cô đã đáp lại. Cô đã chủ động ôm lấy anh. Sự thật này khiến cô vừa hoảng loạn vừa thấy mình đã sa ngã không thể cứu vãn.
Hơn một tiếng sau, khi Gia Minh về đến nhà, Khánh Huyền đã cố gắng trở lại vẻ ngoài điềm tĩnh hoàn hảo. Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa kín đáo, ngồi trên sofa trong phòng khách với một cuốn sách trên tay, khung cảnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tiếng cửa mở, Gia Minh bước vào. Anh vẫn mặc bộ vest công sở nhưng có chút nhàu nát sau chuyến bay vội vã. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt không có sự bất ngờ, cũng không có sự dịu dàng.
“Em chưa ngủ à?” Gia Minh hỏi, giọng anh đã mệt mỏi hơn thường lệ.
“Tôi đợi anh,” Khánh Huyền đáp, cố gắng tạo ra sự gần gũi. “Có chuyện gì ở Thượng Hải sao?”
“Một vài vấn đề về hợp đồng,” anh nói, gỡ cà vạt ra. “Không cần lo. Đã được giải quyết rồi.”
Anh liếc nhìn cô, sau đó nhìn quanh phòng.
“Em có pha trà không? Anh cần một ly cà phê nóng.”
“Để tôi pha cho anh,” Khánh Huyền đứng dậy.
“Không cần đâu,” Gia Minh ngăn lại. “Người giúp việc đã ngủ rồi. Anh tự pha được. Em cứ nghỉ ngơi đi.”
Sự xa cách đó lại một lần nữa đâm vào lòng cô. Anh vẫn không muốn cô bước vào thế giới của anh, ngay cả trong những khoảnh khắc đời thường nhất.
Khánh Huyền quay lại chiếc sofa, cảm thấy trống rỗng. Đột nhiên, ánh mắt cô bắt gặp một vật nhỏ lấp lánh dưới sàn gỗ, ngay cạnh nơi cô và Gia Huy vừa đứng.
Đó là một cúc áo vest bằng kim loại màu đen.
Tim cô đập thình thịch. Gia Minh đang đi vào bếp. Cúc áo này không phải của anh. Nó quá đơn giản, không phải loại cao cấp mà anh hay mặc. Cô chợt nhớ lại chiếc áo vest mà Gia Huy đã cởi ra khi vào nhà.
Trong tích tắc, Khánh Huyền cúi xuống, nhanh chóng nhặt chiếc cúc áo lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ vừa kịp lúc, Gia Minh bước ra khỏi bếp, tay cầm ly cà phê nóng. Anh đi ngang qua cô, dừng lại.
“Anh đi tắm đây. Em cũng ngủ sớm đi. Mai chúng ta có buổi gặp mặt ở nhà bố mẹ.”
“Vâng,” Khánh Huyền trả lời, siết chặt chiếc cúc áo đến mức lòng bàn tay cô in hằn.
Trong phòng ngủ, Khánh Huyền nằm trên giường, bên cạnh cô là Gia Minh, người đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vì mệt mỏi. Anh nằm cách cô một khoảng xa, quay lưng lại. Sự im lặng của đêm khuya trở nên đè nén.
Khánh Huyền mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc cúc áo kim loại đen. Nó nhỏ, lạnh lẽo, nhưng lại mang một sức nặng lớn lao. Nó là bằng chứng vật chất duy nhất cho sự phản bội vừa mới xảy ra.
Cô nhận ra, sự lén lút và mạo hiểm đang dần trở nên hấp dẫn một cách nguy hiểm. Sự gần gũi đầy ham muốn với Gia Huy đối lập hoàn toàn với cuộc hôn nhân băng giá này, và cô đang bắt đầu nghiện cảm giác tội lỗi đó.
Khánh Huyền cẩn thận cất chiếc cúc áo vào một ngăn kéo bí mật. Đó là món đồ bí mật đầu tiên của cô trong căn nhà này.
Sáng hôm sau, cô và Gia Minh đến biệt thự của bố mẹ chồng để ăn sáng Chủ Nhật theo thông lệ. Gia Minh vẫn giữ vẻ ngoài hoàn hảo, lịch thiệp.
Gia Huy đã có mặt ở đó. Anh đang ngồi trên ghế bành, đọc báo, vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Anh mặc một chiếc áo len mỏng, giản dị, nhưng toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên.
Khi Khánh Huyền bước vào, ánh mắt họ chạm nhau.
Gia Huy mỉm cười, một nụ cười khẽ, gần như vô hình, chỉ đủ để cô nhận ra. Nụ cười đó là một thông điệp bí mật: Anh vẫn ở đây. Anh không hối hận. Em cũng vậy.
Khánh Huyền nhanh chóng cúi đầu, chào bố mẹ chồng. Cô cố gắng lờ đi sự hiện diện của anh.
Trong bữa ăn, Gia Huy đột ngột lên tiếng.
“Tối hôm kia, con có ghé qua nhà anh chị,” anh nói, nhìn Gia Minh. “Con bị hỏng xe trên đường về, ghé vào trú mưa.”
Gia Minh ngước nhìn, thái độ bình thản. “Vậy à? Tối đó anh không có nhà.”
“Vâng. May mà chị dâu ở nhà,” Gia Huy thản nhiên nói, quay sang Khánh Huyền. “Cảm ơn chị dâu đã cho mượn khăn và pha trà gừng nhé. Chị dâu rất chu đáo.”
Khánh Huyền cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng. Cô biết Gia Huy đang cố tình công khai hóa hành động lén lút của họ.
“Không có gì, em là người nhà mà,” Khánh Huyền cố gắng trả lời một cách tự nhiên.
Gia Minh gật đầu, không hề nghi ngờ. “Tốt. Em nên giúp đỡ Huyền trong những việc lặt vặt. Anh thường xuyên đi công tác.”
Lời nói của Gia Minh như một sự cho phép vô tình. Nó khiến Gia Huy mỉm cười mãn nguyện. Nụ cười đó không thoát khỏi ánh mắt của Khánh Huyền.
“Chắc chắn rồi, anh trai,” Gia Huy đáp lại, ánh mắt anh chạm vào cô, sâu và kéo dài hơn mức cần thiết, gửi đi một lời hứa hẹn cấm đoán. “Việc chăm sóc chị dâu, anh rất sẵn lòng.”
Khánh Huyền biết, Gia Huy đang không chỉ thách thức cô, mà còn đang thách thức Gia Minh một cách tinh tế. Anh đang lợi dụng sự thờ ơ của người anh để tạo ra vỏ bọc hoàn hảo cho sự tiếp cận của mình.
Cô cảm thấy như mình đang đứng trên một tảng băng mỏng. Một bên là cuộc hôn nhân danh giá nhưng lạnh lẽo, một bên là tình cảm cấm đoán, cuồng nhiệt của người em chồng. Cô đã tự nhủ phải giữ vững, nhưng chiếc cúc áo lạnh lẽo trong ngăn kéo lại là bằng chứng không thể chối cãi: Cô đang trượt chân. Và cô thích cái cảm giác trượt chân này một cách đáng sợ.
Mùi vị của tội lỗi bắt đầu trở nên ngọt ngào.