Sau bữa sáng cuối tuần, Gia Minh lại lao vào công việc. Anh dành cả ngày ở thư phòng, chuẩn bị cho một dự án đấu thầu lớn sắp tới. Khánh Huyền lại trở về với vai trò người vợ cô đơn và người quản gia hoàn hảo của mình.
Cô nhận ra Gia Minh đang căng thẳng. Đôi khi, anh thức dậy lúc nửa đêm, đi đi lại lại trong thư phòng, hoặc thậm chí là đi ra ban công hút thuốc, điều mà anh hiếm khi làm.
Một chiều thứ Ba, Gia Minh bất ngờ bị sốt cao. Anh đã cố gắng giấu, nhưng đến tối, khi anh ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt tái mét và đôi mắt trũng sâu, Khánh Huyền đã nhận ra ngay lập tức.
“Anh bị sốt rồi,” cô nói, đặt tay lên trán anh. Da anh nóng rực.
“Không sao, chỉ là cảm lạnh thông thường,” Gia Minh nói, cố gạt tay cô ra. “Anh phải hoàn thành bản kế hoạch trước sáng mai. Uống thuốc là được.”
“Không được,” Khánh Huyền kiên quyết. Đây là lần đầu tiên cô thực sự thể hiện sự quan tâm và lo lắng vượt ra ngoài bổn phận. “Anh cần nghỉ ngơi. Em sẽ gọi bác sĩ.”
Sự kiên quyết của cô khiến Gia Minh ngạc nhiên. Anh cuối cùng cũng không phản đối, mệt mỏi buông mình xuống giường.
Khánh Huyền gọi bác sĩ riêng của gia đình đến khám. Bác sĩ xác nhận là sốt virus, cần nghỉ ngơi tuyệt đối.
Suốt đêm đó, Khánh Huyền chăm sóc Gia Minh. Cô đặt khăn lạnh lên trán anh, ép anh uống thuốc và canh nhiệt độ liên tục. Cô làm tất cả những điều một người vợ nên làm.
Đến gần sáng, khi Gia Minh đã ngủ say, cô ngồi bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt anh. Khuôn mặt đó không còn sự điềm tĩnh và lạnh lùng như thường ngày, mà là vẻ yếu đuối của một người đàn ông đang bệnh. Cô thấy thương hại và trách nhiệm, nhưng không phải là tình yêu.
Bỗng nhiên, Gia Minh lẩm bẩm tên cô trong cơn mê.
“Huyền…”
Khánh Huyền ghé sát tai.
“Anh đây, anh muốn gì?”
“Đừng… đừng đi…” anh thì thào, bàn tay tìm kiếm trong không trung.
Khánh Huyền khẽ nắm lấy bàn tay anh. Anh giữ chặt tay cô, như một đứa trẻ sợ hãi bóng tối. Đây là lần đầu tiên anh thể hiện sự phụ thuộc và yếu đuối này.
Cảm xúc trong Khánh Huyền trở nên phức tạp. Sự gần gũi này là do bệnh tật mang lại, không phải do tình yêu. Nhưng dù sao, nó cũng phá vỡ bức tường băng giữa họ. Cô cảm thấy chút tội lỗi khi nghĩ đến Gia Huy.
Sáng hôm sau, Gia Minh vẫn sốt nhẹ và yếu. Dự án quan trọng cần gấp, nhưng anh không thể làm việc.
“Anh phải gửi gấp tài liệu cho Gia Huy,” Gia Minh nói khẽ, giọng anh khản đặc. “Anh ta là người duy nhất nắm rõ chi tiết dự án này cùng anh. Nhưng tài liệu nằm trong máy tính xách tay của anh, cần phải giải mã.”
“Anh cứ nghỉ đi,” Khánh Huyền nói. “Em sẽ gọi cho Gia Huy.”
Khánh Huyền gọi điện thoại. Gia Huy bắt máy gần như ngay lập tức.
“Alo, ‘chị dâu’,” giọng anh trầm và có vẻ vui vẻ.
“Anh Minh bị ốm rồi, sốt cao,” Khánh Huyền nói thẳng vào vấn đề. “Anh ấy muốn nhờ anh đến đây để giải quyết gấp tài liệu dự án trong máy tính của anh ấy. Anh có thể đến ngay không?”
Giọng Gia Huy im bặt một lúc.
“Anh ấy bị ốm sao? Anh sẽ đến ngay.” Giọng anh thay đổi, không còn sự trêu chọc, mà trở nên nghiêm trọng và hơi lo lắng.
Hai mươi phút sau, Gia Huy có mặt. Anh bước vào phòng ngủ của Gia Minh, nơi ánh sáng dịu nhẹ và mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Gia Minh đang nằm nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
“Gia Minh, anh đến rồi đây,” Gia Huy nói, giọng điệu chuyên nghiệp và xa cách.
“Tốt. May quá,” Gia Minh mở mắt, yếu ớt mỉm cười. “Máy tính trên bàn. Anh giúp anh giải mã tệp ‘A7’ và gửi cho đội ngũ của anh.”
Gia Huy gật đầu, đi đến bàn làm việc.
Khánh Huyền đứng đó, quan sát hai anh em. Cô thấy sự tôn trọng và tình cảm gia đình vẫn tồn tại giữa họ, dù có sự đối lập về tính cách. Cảm giác tội lỗi trong cô càng nặng nề hơn.
“Em có thể ra ngoài được không?” Gia Huy đột ngột hỏi Khánh Huyền. “Anh cần tập trung. Và anh không muốn ai nhìn thấy mật mã.”
“À… được rồi,” Khánh Huyền nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Khánh Huyền ngồi trong phòng khách, cố gắng đọc sách, nhưng tâm trí cô hoàn toàn không yên tĩnh. Cô biết hai người đàn ông đó đang ở trong phòng ngủ của cô. Một người là chồng hợp pháp, ốm yếu và tin tưởng; người kia là người em chồng đang thèm muốn cô và đang dùng sự tin tưởng đó để hợp pháp hóa sự hiện diện của mình trong căn nhà.
Cô cảm thấy mình giống như một quả bom hẹn giờ.
Sau khoảng một giờ, Gia Huy bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đóng cửa nhẹ nhàng, rồi đi thẳng xuống cầu thang.
“Xong rồi,” anh nói khi thấy cô. Anh vẫn mặc áo phông, vẻ ngoài nghệ sĩ và quyến rũ.
“Cảm ơn anh,” Khánh Huyền đứng dậy. “Anh Minh có vẻ ổn hơn rồi.”
Gia Huy bước lại gần cô, sự nghiêm túc ban nãy biến mất, thay vào đó là ánh mắt rực lửa quen thuộc.
“Anh không làm tài liệu một mình đâu,” anh thì thầm, giọng anh trở nên khàn đặc.
“Ý anh là gì?”
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào một góc khuất gần cầu thang. Anh ghé sát tai cô.
“Anh đã gửi thư cho Gia Minh, dặn anh ấy cần một người chăm sóc chu đáo, vì việc này sẽ kéo dài. Anh cũng gửi kèm theo một dòng tin nhắn bí mật, chỉ có chúng ta hiểu.”
“Anh gửi gì?” Khánh Huyền run rẩy hỏi.
Gia Huy cười ma mị, ánh mắt anh lướt xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Anh viết: ‘Chúc anh chóng khỏe, và nhớ, em đã để lại một vật kỷ niệm nhỏ cho chị dâu. Anh nhớ kiểm tra lại tủ đồ của chị ấy.’”
Khánh Huyền trợn tròn mắt. Anh đang đề cập đến chiếc cúc áo! Anh đang cố tình đặt bẫy!
“Anh điên rồi! Anh muốn Gia Minh phát hiện ra sao?” cô thì thầm, giọng cô đầy kinh hoàng.
“Không,” anh giữ lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh muốn Gia Minh biết anh đã đến. Anh muốn anh ấy cảm thấy bất an. Anh muốn anh ấy biết rằng, khi anh ấy yếu đuối, người duy nhất ở gần anh ấy, là kẻ thù lớn nhất của anh ấy.”
“Nhưng nếu anh ấy tìm thấy chiếc cúc áo thì sao?”
“Anh ta sẽ không tìm thấy,” Gia Huy nói chắc chắn. “Anh ta không bao giờ nhìn vào đồ của em. Anh ta quá tự phụ để nghĩ rằng em có thể phản bội anh ta. Anh làm vậy là để em nhớ. Để em biết rằng, lần gần gũi nhất của em, là với anh, không phải với chồng em.”
Anh buông tay cô ra, lùi lại một bước, ánh mắt lấp lánh chiến thắng.
“Anh phải đi đây. Chăm sóc ‘chồng’ em thật tốt nhé, ‘chị dâu’,” anh nói.
Gia Huy bước ra khỏi cửa. Khánh Huyền đứng đó, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cảm thấy mình không chỉ bị anh cám dỗ, mà còn bị anh kiểm soát. Anh đã khéo léo biến sự chăm sóc của cô dành cho Gia Minh thành một phần của kế hoạch chiếm đoạt.
Cô chạy lên lầu, mở ngăn kéo và lấy chiếc cúc áo ra. Chiếc cúc áo nhỏ bé, lạnh lẽo, giờ đây không chỉ là bằng chứng tội lỗi, mà còn là một lá thư thách đấu bí mật mà Gia Huy đã gửi cho cô. Cuộc chiến không chỉ nằm ở việc cướp vợ, mà còn nằm ở việc đánh cắp sự tỉnh táo và sự chung thủy của cô.
Khánh Huyền nắm chặt chiếc cúc áo, cảm thấy mình đang bị kéo vào một trò chơi mạo hiểm mà cô không thể từ chối.