Sau sự việc chiếc cúc áo và tin nhắn ẩn ý của Gia Huy, tâm trạng Khánh Huyền hoàn toàn bị đảo lộn. Cô vừa sợ hãi sự táo bạo của anh, vừa bị cuốn hút bởi sự mạo hiểm mà anh tạo ra.
Mấy ngày sau, Gia Minh đã khỏe hơn. Anh quay lại với công việc, nhưng vì vẫn còn yếu, anh phải làm việc ở nhà. Phòng làm việc trở thành nơi sinh hoạt chính của anh.
Tối thứ Sáu, Gia Minh đang bận họp trực tuyến với đối tác nước ngoài. Khánh Huyền mang một tách trà thảo dược và một đĩa trái cây tươi vào phòng làm việc cho anh.
Khánh Huyền đặt khay lên bàn, cố gắng không gây ra tiếng động. Cô liếc nhìn màn hình, Gia Minh đang thảo luận bằng tiếng Anh trôi chảy và chuyên nghiệp, khuôn mặt anh nghiêm nghị, tập trung cao độ.
“Cảm ơn em,” Gia Minh nói khẽ, không rời mắt khỏi màn hình.
Khánh Huyền gật đầu, định quay đi, nhưng cô thấy anh đang cố gắng mở nắp chiếc lọ đựng viên thuốc bổ. Tay anh vẫn còn run nhẹ vì cơn sốt vừa qua.
Theo bản năng, cô tiến lại gần. “Để em làm cho.”
Cô mở nắp lọ thuốc một cách dễ dàng, lấy ra hai viên, đặt lên bàn.
Đúng lúc đó, đối tác hỏi Gia Minh một câu hỏi khá phức tạp. Gia Minh căng thẳng, anh đưa tay lên định lấy tài liệu tham khảo ngay trên bàn.
Vì quá vội, tay anh va chạm mạnh vào tách trà, làm nó đổ ập xuống chiếc quần tây và một góc bàn làm việc. Nước trà nóng, nhưng may mắn là Gia Minh đã kịp né người nên không bị bỏng.
“Chết tiệt!” Gia Minh thốt lên, sự điềm tĩnh thường ngày của anh bị phá vỡ. Anh vội vàng tắt micro và màn hình video.
“Anh có sao không?” Khánh Huyền hốt hoảng, vội vàng dùng khăn giấy lau vết trà trên bàn.
“Quần của anh ướt hết rồi,” Gia Minh cau mày, bực bội. “Và một số giấy tờ quan trọng cũng bị ướt. Em lau chỗ đó trước đi.”
Anh đứng dậy, người anh còn khá nóng vì trà và sự bực bội.
“Xin lỗi, để em lấy khăn mới cho anh.”
Khánh Huyền chạy vội vào phòng tắm trong phòng ngủ, lấy một chiếc khăn bông sạch. Khi cô quay lại, Gia Minh đang đứng ở cửa phòng làm việc, anh cởi chiếc quần tây ẩm ướt, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi và quần lót boxer màu đen.
Khánh Huyền khựng lại ở ngưỡng cửa.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Gia Minh trong tình trạng gần như thân mật này. Dù là vợ chồng, sự xa cách đã khiến họ chưa bao giờ thực sự gần gũi. Cơ thể Gia Minh rắn chắc, có chút vạm vỡ của một người thường xuyên tập luyện thể thao, nhưng vẻ mặt anh lúc này đầy sự khó chịu và mệt mỏi, không hề có sự hấp dẫn giới tính.
“Em đứng đó làm gì?” Gia Minh hỏi, giọng anh đầy vẻ thúc giục. “Lau giúp anh đi, anh cần thay đồ ngay.”
Khánh Huyền bước tới, bắt đầu lau dọn vết trà còn sót lại trên sàn và ghế.
Gia Minh bước vào phòng tắm để thay quần áo. Cô tiếp tục lau dọn, cảm thấy nhẹ nhõm vì không khí căng thẳng tạm thời lắng xuống.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại của Gia Minh vang lên. Đó là một cuộc gọi từ nước ngoài. Rõ ràng là đối tác đang gọi lại để hỏi về sự cố vừa rồi.
Khánh Huyền nhìn vào phòng tắm. Gia Minh không thể ra nghe ngay.
Cô do dự một chút, rồi quyết định bắt máy.
“Alo, đây là vợ của Trần Gia Minh. Anh ấy có một tai nạn nhỏ với tách trà, không sao cả. Xin lỗi vì sự gián đoạn. Anh ấy đang thay đồ.”
Khánh Huyền đặt điện thoại xuống, vừa kịp lúc Gia Huy gọi đến.
“Có chuyện gì vậy, chị dâu?” Gia Huy hỏi, giọng anh có vẻ lo lắng. “Anh vừa thấy thông báo có sự cố trong cuộc họp. Gia Minh có ổn không?”
“Anh ấy ổn,” Khánh Huyền thì thào, nhìn vào cửa phòng tắm. “Chỉ là làm đổ trà thôi. Anh ấy đang thay quần áo.”
“Anh ta làm đổ trà sao?” Gia Huy cười khẩy. “Làm việc quá sức thì luôn như thế. Anh đang ở gần nhà. Để anh qua xem xét tình hình. Nếu cần gì, anh sẽ giúp anh ấy giải quyết phần còn lại của cuộc họp. Việc quan trọng không thể bị gián đoạn.”
Khánh Huyền còn chưa kịp nói gì, Gia Minh đã bước ra khỏi phòng tắm. Anh đã mặc một chiếc quần nỉ thể thao thoải mái.
“Ai gọi đấy?” Gia Minh hỏi.
“Gia Huy,” Khánh Huyền trả lời. “Anh ấy hỏi thăm về sự cố.”
Gia Minh cau mày. “Em bảo anh ta không cần phải lo. Anh sẽ giải quyết được.”
Nhưng đã quá muộn. Tiếng chuông cửa vang lên. Gia Huy đã đến.
Gia Huy bước vào phòng làm việc, ánh mắt anh lướt qua Gia Minh đang mặc quần nỉ, rồi dừng lại ở Khánh Huyền đang đứng giữa phòng.
“Anh Minh, anh có sao không?” Gia Huy hỏi, nhưng ánh mắt lại chứa đựng ý tứ khác. “Anh thấy mọi thứ có vẻ hơi hỗn loạn.”
“Không sao,” Gia Minh đáp, có chút khó chịu vì sự can thiệp này. “Chỉ là sơ suất thôi. Anh có thể tự giải quyết được.”
“Nhưng anh Minh,” Gia Huy nói, giọng anh đầy sự quan tâm giả tạo. “Anh vừa ốm dậy. Anh không thể liều lĩnh như thế này. Đấu thầu này rất quan trọng. Anh để em giúp anh lo phần này đi. Anh cần một người vợ chăm sóc, chứ không phải một người đồng nghiệp.”
Gia Minh do dự. Anh biết Gia Huy nói đúng.
“Được rồi,” Gia Minh miễn cưỡng đồng ý. “Anh sẽ xem em giải quyết thế nào.”
Gia Huy ngồi xuống ghế làm việc. Khánh Huyền lại gần, đưa cho Gia Minh một viên thuốc an thần nhẹ.
“Anh nên nghỉ ngơi trên giường,” cô nói.
Gia Minh nhìn cô, rồi nhìn Gia Huy đang thao tác trên máy tính của mình. Cuối cùng, anh gật đầu.
“Được rồi. Anh sẽ lên giường. Gia Huy, có bất cứ vấn đề gì, em cứ hỏi Huyền. Cô ấy biết tài liệu nằm ở đâu.”
Nói rồi, Gia Minh rời khỏi phòng làm việc.
Chỉ còn lại Gia Huy và Khánh Huyền trong phòng. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng làm việc đột ngột trở nên đậm đặc.
Gia Huy xoay chiếc ghế lại, đối diện với Khánh Huyền. Nụ cười trên môi anh vừa mê hoặc vừa đầy sự chinh phục.
“Anh đã nói rồi mà, anh sẽ không bỏ mặc em,” anh thì thầm, giọng nói trầm thấp, đầy quyền lực. “Và anh cũng sẽ không để anh ta ở một mình với em quá lâu.”
Anh đứng dậy, tiến lại gần Khánh Huyền. Cô lùi lại, va vào bàn làm việc lạnh lẽo.
“Anh đang làm gì vậy?” cô sợ hãi. “Gia Minh ở ngay trên lầu!”
“Anh ta đang ngủ say,” Gia Huy nói, ánh mắt anh rực lên. “Anh ta tin tưởng chúng ta. Anh ta tin rằng anh đang làm việc. Và em biết không, sự tin tưởng chính là ranh giới dễ phá vỡ nhất.”
Anh đặt hai tay lên bàn làm việc, khóa cô lại giữa cơ thể anh và mặt bàn. Anh gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh.
“Anh đến đây để làm việc, và anh sẽ làm việc,” anh nói khẽ, giọng anh đầy sự quyến rũ chết người. “Nhưng trước khi làm việc, anh phải lấy lại thứ mà anh đã bị cướp mất.”
Gia Huy nghiêng người xuống, nụ hôn của anh cuồng nhiệt và táo bạo hơn bất kỳ lần nào trước đây. Cô cảm nhận được sự giận dữ, sự khao khát và cả sự chiếm đoạt trong nụ hôn này. Khánh Huyền cố gắng phản kháng yếu ớt, nhưng cô đã thất bại. Cô không còn là vợ người anh, cô chỉ là người phụ nữ đang bị người em chinh phục.
Anh lướt tay xuống eo cô, siết chặt và kéo cô sát vào cơ thể anh. Mùi nước hoa nam tính và mùi mực in của phòng làm việc hòa quyện, tạo thành một mùi vị của sự phản bội.
Sau một khoảnh khắc dài và nguy hiểm, Gia Huy buông cô ra, anh thở dốc.
“Bây giờ, anh sẽ làm việc,” anh nói, ánh mắt anh lấp lánh chiến thắng. “Em cứ đứng đó đi. Và em sẽ phải chứng kiến cách anh trai em bị đánh bại, ngay trong phòng làm việc của anh ta.”
Gia Huy quay lại chiếc máy tính, bắt đầu thao tác. Khánh Huyền đứng đó, quần áo cô xộc xệch, tim đập dữ dội. Cô đã bị anh hôn, bị anh xâm chiếm, ngay trong căn phòng làm việc của chồng mình.
Cô biết, ranh giới đã hoàn toàn bị phá vỡ. Cô đã là đồng lõa. Và cô không thể quay đầu lại được nữa.