dạy em cách hư

Chương 3: Chiếc Kẹp Tóc Và Sự Ăn Cắp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cảm giác tội lỗi từ lời nói dối hôm trước vẫn còn vương vấn trong An Chi, nhưng nó đã không còn là gánh nặng. Thay vào đó, nó biến thành một vị ngọt bí mật, được củng cố bởi chiếc trâm rắn lạnh lẽo áp vào da thịt cô. Cô đã không dự buổi tiệc, không phải vì quy tắc, mà vì lời nói dối của mình. Cảm giác kiểm soát được số phận riêng khiến cô say mê.

Hôm nay, cô trở lại phòng tư vấn của Thẩm Diên với một tâm thế khác: không còn phòng thủ, mà là chờ đợi.

“Cô trông rạng rỡ hơn,” Thẩm Diên nhận xét khi An Chi bước vào. Anh đang ngồi trước bàn, đọc một tập hồ sơ dày cộp. Anh không ngước lên, nhưng lời nói của anh vẫn có sức nặng của sự đánh giá. “Lời nói dối hôm qua có vẻ có tác dụng tốt hơn tôi nghĩ.”

An Chi ngồi xuống, giọng nói đã tự tin hơn. “Tôi cảm thấy có chút tự do. Nhưng cũng có chút trống rỗng, vì tôi biết mình đã gây ra sự xáo trộn.”

“Sự xáo trộn là cần thiết để phá vỡ cấu trúc cũ,” Thẩm Diên gập hồ sơ lại, nhìn thẳng vào cô. “Hôm nay, chúng ta sẽ học Bài Học Số 2: Cảm giác sở hữu.”

“Sở hữu?” An Chi thắc mắc. “Tôi đã sở hữu rất nhiều thứ.”

“Không,” anh lắc đầu dứt khoát. “Cô sở hữu tài sản, nhưng cô chưa từng sở hữu một thứ gì đó cấm đoán. Cô chưa từng cảm thấy sự hồi hộp khi lấy đi một thứ không thuộc về mình.”

Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi dừng lại ở chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ óc chó. “Bài học của hôm nay rất đơn giản. Cô sẽ ăn cắp một món đồ của tôi.”

An Chi kinh ngạc. “Ăn cắp? Đó là một tội ác.”

“Không có tội ác nào ở đây cả, chỉ có trải nghiệm,” Thẩm Diên nói. “Món đồ đó phải nhỏ, dễ dàng giấu đi, và nó phải là một món đồ mang ý nghĩa cá nhân nào đó với tôi. Nó sẽ là vật kỷ niệm cho sự nổi loạn của cô, giống như chiếc trâm cài hôm trước, nhưng lần này là do chính tay cô giành lấy.”

Anh chỉ vào chiếc bàn. Trên đó có một chiếc cốc sứ trắng, một chồng sách, và một chiếc kẹp tài liệu mạ vàng, được chạm khắc hoa văn tinh xảo ở phần đầu.

“Tôi không thể,” An Chi phản kháng. “Nếu tôi bị phát hiện, danh tiếng của tôi…”

“Sự sợ hãi đó là tốt,” Thẩm Diên ngắt lời. “Nhưng đây là phòng của tôi. Người duy nhất có thể phát hiện ra cô, là tôi. Và cô phải làm điều đó ngay bây giờ, khi tôi đang ngồi đây, nhìn cô.”

Anh nhếch môi, ánh mắt đầy thách thức và mời gọi. “Nếu cô không làm, An Chi, tôi sẽ không phạt cô. Tôi chỉ đơn giản là gọi điện cho cô Lưu, và nói với cô ấy rằng An Chi đã nói dối, và liệu pháp của tôi thất bại. Cô hiểu điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến sự ‘ổn định’ của cô chứ?”

Lời đe dọa của anh không phải là bạo lực, mà là sự thao túng hoàn hảo. Anh đe dọa phá hủy những gì cô đã cố gắng bảo vệ cả đời, bằng cách sử dụng chính thành tựu nổi loạn đầu tiên của cô.

An Chi run rẩy. Cô phải làm.

Cô nhìn quanh, và ánh mắt dừng lại ở chiếc kẹp tài liệu mạ vàng kia. Nó nằm ngay gần rìa bàn, trong tầm tay nếu cô vươn người.

“Làm đi, An Chi. Hãy dùng sự ngoan ngoãn của cô để ngụy trang,” Thẩm Diên thúc giục, giọng anh hạ thấp đầy cám dỗ.

Cô đứng dậy. Thẩm Diên vẫn ngồi yên, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề chớp.

An Chi giả vờ đi đến kệ sách sau lưng anh, như thể cô muốn xem tựa đề. Cô biết anh không hề bị đánh lừa, nhưng cô phải diễn trọn vai.

Cô quay lại bàn, cố tình làm rơi chiếc túi xách cầm tay của mình. Chiếc túi chạm đất với một tiếng bịch nhỏ.

“Ôi, xin lỗi,” cô nói, giọng vẫn giữ sự bình thản hoàn hảo.

Cô cúi xuống nhặt túi, cố gắng che khuất thân hình. Khoảnh khắc này, cô cảm thấy máu dồn lên mặt. Cảm giác căng thẳng còn mạnh hơn hôm nói dối. Cô phải nhanh lên!

Trong khi tay phải cố định chiếc túi, tay trái cô vươn nhẹ qua mép bàn, ngón tay khẽ chạm vào kim loại lạnh lẽo của chiếc kẹp tài liệu. Cô cảm nhận được sự chạm khắc tinh xảo, nó khiến cô cảm thấy như đang chạm vào chính bí mật của anh.

Nhanh như cắt, cô giật nhẹ chiếc kẹp và giấu nó vào lòng bàn tay.

Khi cô đứng thẳng lên, gương mặt cô đỏ bừng. Cô đặt chiếc túi xách lên ghế và trở lại chỗ ngồi. Cô cố giữ hơi thở đều đặn, nhưng cơ thể cô đang run nhẹ. Cô biết anh thấy rõ mọi thứ.

“Cô vừa làm gì thế, An Chi?” Thẩm Diên hỏi, giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng có một tia hứng thú rực rỡ trong mắt anh.

“Tôi chỉ nhặt túi xách của mình,” cô đáp, giọng nói hơi khô khốc.

Anh nhìn cô chăm chú, một nụ cười từ từ nở trên môi. Anh không đứng dậy hay kiểm tra bàn làm việc. Anh chỉ tận hưởng khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cô đang vật lộn với lời nói dối và món đồ bị đánh cắp trong tay.

“Vậy sao,” anh nói. “Tôi lại có cảm giác như tôi vừa mất một thứ gì đó. Cô có nghĩ là tôi đang mất kiểm soát không, An Chi?”

“Anh luôn kiểm soát mọi thứ,” cô đáp trả, đây là lời nói dối thứ hai. Cô đang dần quen với việc nói dối để bảo vệ bản thân.

Thẩm Diên dựa lưng vào ghế, thư giãn. “Tôi thấy rồi. Cô đã làm rất tốt. Hãy đưa tay ra.”

An Chi do dự. Anh đang yêu cầu cô đưa ra vật chứng.

“Đưa nó ra. Cô đã hoàn thành bài học, bây giờ là lúc để kiểm tra chiến lợi phẩm,” anh nhấn mạnh.

Cô chậm rãi mở lòng bàn tay. Chiếc kẹp tài liệu mạ vàng nằm trong đó, lấp lánh dưới ánh đèn. Nó không phải là một viên kim cương, nhưng nó là vật phẩm bị cấm đoán đầu tiên cô từng sở hữu.

Thẩm Diên cầm lấy chiếc kẹp, kiểm tra nó như thể đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.

“Tuyệt vời. Cô đã làm điều đó ngay trước mặt tôi, với sự căng thẳng tột độ, và cô vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản. Cô thực sự có tài năng thiên bẩm cho sự nổi loạn,” anh khen ngợi.

Rồi anh làm một hành động bất ngờ: Anh không lấy lại chiếc kẹp. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng đặt nó trở lại vào tay cô.

“Đây là của cô,” anh nói. “Món quà của sự phản nghịch. Cô phải giữ nó. Nó sẽ là vật thế chấp giữa chúng ta. Nó sẽ nhắc nhở cô rằng, cô có khả năng lấy đi bất cứ điều gì cô muốn, nếu cô sẵn sàng chấp nhận rủi ro.”

An Chi nắm chặt chiếc kẹp, cảm giác sở hữu thật mãnh liệt. Nó không còn là vật của anh nữa, mà là của cô.

“Anh… anh không cần nó sao?”

“Tôi không cần tài sản vật chất để cảm thấy sở hữu,” Thẩm Diên mỉm cười, nụ cười lần này đầy ẩn ý. “Hiện tại, tôi đã sở hữu một thứ quan trọng hơn nhiều: Sự chú ý và cảm xúc của cô. Cô đã đặt rủi ro lên hàng đầu, và cô đã chấp nhận sự nguy hiểm của tôi. Đó là điều quý giá nhất.”

Anh đứng dậy, bước đến gần cô, cúi thấp người xuống. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu Bài Học Số 3. Nó sẽ là bài học khó khăn nhất cho một người luôn giữ khoảng cách như cô.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên mu bàn tay cô, nơi chiếc kẹp vẫn còn nằm. Hành động này không phải là trị liệu, mà là sự xâm phạm thân mật.

“Ngày mai, An Chi, chúng ta sẽ học cách chạm vào nhau.”

(Hết Chương 3)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×