Sau cái bắt tay vội vàng giữa hội trường, cả Hạ Linh và Nam Phong đều thoáng bối rối. Không khí xung quanh vẫn náo nhiệt, nhưng trong lòng họ, lại dấy lên một cảm giác khó diễn tả.
Nam Phong đứng đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua lớp thời gian để tìm về những năm tháng đã mất. Anh nhìn thấy một Hạ Linh trưởng thành, duyên dáng và tự tin hơn xưa, nhưng vẫn giữ nguyên nét dịu dàng từng in sâu trong ký ức. Còn cô, vẫn không thể tin nổi cậu bạn trai cũ năm nào – người từng là cả bầu trời tuổi trẻ của mình – giờ đây lại xuất hiện trước mắt với vẻ chín chắn, điềm đạm, toát ra sức hút của một người đàn ông đã qua nhiều trải nghiệm.
— Anh không ngờ lại gặp em ở đây, thật sự rất bất ngờ, — Nam Phong lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng pha lẫn chút ngập ngừng.
Hạ Linh khẽ mỉm cười, lòng bàn tay siết nhẹ chiếc ví cầm tay để giữ bình tĩnh.
— Em cũng vậy… Lâu quá rồi, phải không anh?
— Bảy năm, — anh đáp ngay, không cần phải suy nghĩ.
Con số bật ra làm tim cô thoáng rung động. Hóa ra, anh vẫn nhớ rõ. Bảy năm xa cách, bảy năm không liên lạc, tưởng chừng như đã lạc mất nhau giữa dòng đời, vậy mà anh vẫn giữ trong trí nhớ một mốc thời gian chính xác đến thế.
Một lát im lặng lướt qua, rồi cả hai cùng khẽ cười. Nụ cười ấy mang theo chút gượng gạo, nhưng cũng có một niềm ấm áp len lỏi.
Trong đầu Hạ Linh, những kỷ niệm bất chợt ùa về: những buổi chiều đi học cùng nhau, tiếng cười vang lên bên hiên nhà, hay lần cả hai lén đi ăn kem dưới cơn mưa mùa hạ. Còn Nam Phong, anh nhớ rõ ánh mắt trong veo ngày nào của cô gái ngồi sau xe đạp, tà áo trắng tung bay trong gió. Thanh xuân của họ, đẹp đẽ mà ngắn ngủi, như một bản nhạc dừng lại giữa chừng.
Một đồng nghiệp bước đến chào, kéo Nam Phong về hiện tại. Anh lịch sự gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn lén liếc nhìn Hạ Linh, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cô sẽ lại biến mất.
— Linh này… khi sự kiện kết thúc, em có thể nán lại một chút không? Anh muốn… được nói chuyện cùng em, — Nam Phong chậm rãi nói, giọng đầy chân thành.
Hạ Linh thoáng bất ngờ, nhưng rồi khẽ gật đầu.
— Vâng, em cũng muốn thế.
Khoảnh khắc ấy, giữa những tiếng cười nói ồn ào, giữa ánh đèn sáng rực, chỉ có hai người họ nhìn nhau. Ánh mắt mang theo sự ngại ngùng, chút tiếc nuối, nhưng cũng chan chứa niềm xúc động như thể trái tim vẫn chưa từng nguội lạnh.
Trong lòng Hạ Linh, một ý nghĩ thoáng qua: phải chăng, có những mối duyên, dù bị thời gian chia cắt, vẫn âm thầm chờ một ngày để tìm về?