định mệnh tái ngộ

Chương 3: Những kỷ niệm ùa về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sự kiện, khi mọi người đã lần lượt ra về, Hạ Linh đứng bên khung cửa kính của quán cà phê nhỏ gần đó. Bên ngoài, phố xá nhộn nhịp ánh đèn, nhưng tâm trí cô lại trôi về một miền ký ức xa xôi. Cốc cà phê trên bàn nghi ngút khói, còn đối diện là Nam Phong – người khiến cả bầu trời tuổi trẻ của cô bỗng nhiên sống dậy.

Anh ngồi đó, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng sự xao động khó giấu. Cả hai im lặng khá lâu, dường như đều đang chờ đối phương mở lời trước.

— Em còn nhớ… hồi đó hay trốn tiết để ra bờ sông không? — Nam Phong mỉm cười, phá tan khoảng lặng.

Hạ Linh khẽ giật mình, rồi cười theo.
— Là anh rủ em thì có. Nếu thầy biết chắc em bị phạt đứng suốt cả buổi học mất.

Họ nhìn nhau, nụ cười bất giác nở trên môi. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh những buổi chiều bên bờ sông ùa về. Gió thổi bay tà áo trắng, tiếng cười trong trẻo hòa cùng tiếng sóng lăn tăn. Nam Phong khi ấy ngông nghênh, bướng bỉnh, luôn nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm, còn Hạ Linh thì dịu dàng, chỉ biết vừa lo vừa chiều theo.

— Hồi đó, anh cứ tưởng mình sẽ mãi ở bên em, — Nam Phong nói chậm rãi, mắt nhìn vào khoảng không xa xăm. — Nhưng rồi… mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Trái tim Hạ Linh khẽ nhói. Cô nhớ lại cái ngày hai người chia tay, chẳng kịp một lời giải thích rõ ràng. Chỉ là khoảng cách, những hiểu lầm, và sự im lặng kéo dài. Thanh xuân đã khép lại như thế, để lại cho cô một vết hằn khó phai.

— Em cũng từng nghĩ vậy, — cô đáp nhỏ, mắt cụp xuống. — Nhưng có lẽ lúc ấy cả hai còn quá trẻ, không biết giữ gìn điều quan trọng.

Nam Phong lặng im, đôi tay đan vào nhau. Trong lòng anh, những hình ảnh nối tiếp: Hạ Linh bên giá sách ở thư viện trường, ánh mắt cô sáng lấp lánh khi giảng giải một bài văn; Hạ Linh trong buổi hội trại, gương mặt bừng sáng dưới ánh lửa; và cả những buổi chiều đưa cô về trên chiếc xe đạp cũ, tiếng chuông leng keng như bản nhạc tuổi trẻ.

Anh chợt bật cười, nụ cười pha lẫn xót xa.
— Hồi đó anh nghĩ, em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh. Vậy mà…

— Anh im lặng, — Hạ Linh cắt ngang, giọng nhẹ nhưng kiên quyết. — Chính sự im lặng của anh đã khiến em bỏ đi.

Câu nói khiến Nam Phong thoáng sững sờ. Anh muốn giải thích, nhưng rồi chỉ thở dài. Có những sai lầm của tuổi trẻ, dù muốn quay lại cũng không thể.

Một làn gió lạnh lùa qua khung cửa, kéo họ về hiện tại. Hạ Linh nhấp một ngụm cà phê, lòng dấy lên nỗi hoang mang khó tả. Kỷ niệm đẹp, nỗi buồn xưa, tất cả đan xen, khiến trái tim cô vừa ấm áp vừa chênh vênh.

Nam Phong nhìn cô, ánh mắt chân thành.
— Anh không mong gì nhiều, chỉ muốn… có cơ hội bù đắp.

Câu nói ấy vang lên, khiến Hạ Linh khẽ run. Cô không trả lời, chỉ khẽ nhìn xuống mặt bàn, nhưng trong tim, một cánh cửa ký ức dường như đã hé mở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×