Con đường làng uốn lượn, hai bên rợp bóng tre già. Gió thổi qua kẽ lá, tạo nên tiếng xào xạc như bản nhạc quen thuộc của quê hương. Buổi chiều, khi nắng đã dịu, trẻ con trong làng thường tụ tập chơi đánh chuyền, nhảy dây, còn người lớn thong thả dắt trâu về chuồng. Không khí bình yên, an lành đến lạ.
Mai ôm chiếc nong tre, trong đó là thúng ngô mới luộc, đi chậm rãi dưới hàng tre. Mùi ngô nóng lan tỏa, hòa cùng hương rơm khô, khiến con đường vốn quen thuộc nay như ấm áp hơn.
Phía xa, Khánh đang tựa lưng vào gốc tre lớn, hai tay gối sau đầu, đôi chân dài duỗi thẳng, dáng vẻ ung dung tự tại. Thấy Mai đi tới, anh cười nửa miệng:
– Có phải nồi ngô thơm lừng kia dành cho tớ không?
Mai thoáng giật mình, rồi bật cười khẽ: – Cậu lúc nào cũng biết cách đùa. Ngô này tớ mang về cho mẹ.
Khánh nhanh nhẹn đứng dậy, tiến lại gần. – Cho tớ một bắp thôi, đổi lại tớ sẽ kể cho cậu nghe một bí mật.
– Bí mật gì? – Mai nghiêng đầu, đôi mắt trong veo đầy tò mò.
– Nói trước rồi mới cho ngô thì còn gì là thú vị. – Khánh vừa nói vừa nhanh tay lấy một bắp từ nong, bóc vội vỏ, cắn một miếng ngon lành.
Mai lườm nhẹ, nhưng chẳng nói gì thêm. Trong thâm tâm, cô quen với sự ngang tàng, bướng bỉnh của Khánh.
Cả hai ngồi xuống dưới tán tre rợp bóng. Ánh nắng len qua kẽ lá, đổ thành những đốm sáng lấp lánh trên vai áo. Một lát sau, Khánh nghiêng mặt, giọng bỗng trầm xuống:
– Mai này… nếu một ngày tớ rời khỏi làng quê này, cậu có nhớ tớ không?
Mai sững người, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo. Câu hỏi tưởng chừng bâng quơ ấy lại khiến lòng cô nhói lên. Cô khẽ đáp, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Ai mà chẳng nhớ…
Khánh nhìn xoáy vào đôi mắt ấy, rồi bật cười, nhưng nụ cười có chút gì đó gượng gạo. – Tớ chỉ đùa thôi. Dù đi đâu, chắc tớ cũng chẳng quên nổi hàng tre này.
Gió chiều thổi mạnh hơn, tàu tre va vào nhau tạo thành âm thanh rì rào, như chứng kiến cuộc trò chuyện thầm kín giữa hai trái tim trẻ.
Mai cúi đầu, đôi má hồng ửng. Trong lòng cô, Khánh vẫn là chàng trai ngông cuồng, bướng bỉnh, nhưng khoảnh khắc này, anh lại trở nên mong manh, dễ chạm đến tim người khác hơn bao giờ hết.
Khánh bỗng vươn tay, khẽ ngắt một lá tre non, đưa cho cô. – Giữ lấy, coi như lời hứa. Dù thế nào, tớ cũng sẽ trở về, đứng dưới tán tre này cùng cậu.
Mai nhận lấy, bàn tay run run. Một lời hứa mong manh, nhưng dưới tán tre làng, nó bỗng trở nên thiêng liêng đến lạ thường.
Bầu trời ngả dần sang màu tím nhạt. Mai đứng dậy, ôm nong ngô, khẽ chào rồi bước đi. Khánh vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng dịu dàng khuất dần sau hàng tre, lòng bâng khuâng, vừa kiêu hãnh vừa day dứt bởi cảm giác khó gọi thành tên.