Đà Lạt về đêm mang một vẻ đẹp kỳ lạ, như thể cả thành phố chìm trong một bức tranh thủy mặc. Linh và Hạ bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi phố chính, nơi ánh đèn đường mờ nhạt hòa vào làn sương mỏng. Hơi lạnh se sắt khiến Linh khẽ kéo áo len sát hơn, nhưng sự hiện diện của Hạ bên cạnh làm cô cảm thấy một luồng ấm áp khó tả. Vai họ chạm nhau mỗi khi con đường hẹp lại, và Linh nhận ra mình không muốn khoảng cách ấy rộng ra thêm.
“Cô không sợ lạnh à?” Linh hỏi, liếc nhìn Hạ. Chiếc váy lụa mỏng của Hạ dường như không đủ để chống lại cái se lạnh của Đà Lạt, nhưng cô vẫn bước đi với vẻ ung dung, như thể cái lạnh chỉ là một phần của bức tranh cô đang sống.
Hạ cười nhẹ, hơi thở cô hòa vào làn sương, tạo thành những vòng khói trắng nhỏ. “Tôi thích cảm giác này. Lạnh, nhưng không cô đơn.” Cô quay sang Linh, ánh mắt như muốn nói điều gì sâu sắc hơn. “Cô thì sao, Linh? Cô có thích những đêm như thế này không?”
Linh ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt lướt qua những hàng thông mờ sương. “Tôi thích… nhưng có lẽ vì tối nay có người đi cùng.” Cô nói, giọng nhỏ, nhưng đủ để Hạ nghe thấy. Một nụ cười khẽ nở trên môi Hạ, và cô bước chậm lại, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Họ dừng lại bên một cây cầu gỗ nhỏ bắc qua con suối nhỏ, nơi tiếng nước chảy róc rách hòa vào tiếng gió. Hạ tựa vào lan can, tóc cô bay nhẹ trong gió, và Linh không thể không nhận ra cô đẹp đến nhường nào dưới ánh trăng mờ. “Cô có bao giờ nghĩ rằng, đôi khi, một khoảnh khắc có thể thay đổi cả cuộc đời mình chưa?” Hạ hỏi, giọng trầm như một lời thì thầm.
Linh đứng bên cạnh, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Hạ. “Có lẽ… tôi đang nghĩ về điều đó ngay bây giờ,” cô đáp, ánh mắt chạm vào mắt Hạ. Khoảng cách giữa họ dường như thu hẹp lại, chỉ còn một hơi thở mong manh. Hạ nghiêng người, ngón tay cô khẽ lướt qua tay Linh, như thể đang kiểm tra xem khoảnh khắc này có thật hay không.
“Linh, cô có biết không, tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ dừng lại ở một nơi nào quá lâu,” Hạ nói, giọng cô chợt trầm xuống, mang theo một chút u uẩn. “Nhưng Đà Lạt… và có lẽ, cả cô nữa, đang khiến tôi muốn ở lại.”
Linh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô muốn hỏi về quá khứ của Hạ, về những gì khiến ánh mắt cô đôi lúc lạc lõng, nhưng cô sợ làm vỡ đi sự mong manh này. Thay vào đó, cô nắm lấy tay Hạ, nhẹ nhàng nhưng đủ chắc chắn để truyền tải cảm xúc. “Vậy thì ở lại đi,” Linh nói, giọng run run. “Ít nhất, tối nay.”
Hạ nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau, rồi ngẩng lên, ánh mắt cô như muốn nuốt chửng Linh. Cô bước gần hơn, đến mức Linh có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của nước hoa trên người Hạ, hòa quyện với mùi mưa và thông. “Cô biết không, Linh,” Hạ thì thầm, “cô làm tôi muốn viết một câu chuyện mà tôi chưa từng dám viết.”
Linh mỉm cười, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai người. “Vậy thì viết đi. Và nếu cô muốn, tôi sẽ vẽ nó.” Cô đưa tay, khẽ chạm vào lọn tóc ướt của Hạ, vuốt nhẹ nó ra sau tai. Cử chỉ ấy dịu dàng, nhưng đủ để khiến Hạ khẽ hít vào, đôi môi cô hé mở như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng.
Họ đứng đó, trên cây cầu gỗ, dưới ánh trăng và làn sương mỏng. Linh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể cô và Hạ đã quen nhau từ rất lâu, dù mới chỉ gặp vài giờ trước. Hạ nghiêng người, để trán cô chạm nhẹ vào trán Linh. Hơi thở của cả hai hòa quyện, ấm áp giữa cái lạnh của đêm. “Cô có nghĩ… chúng ta gặp nhau là do định mệnh không?” Hạ hỏi, giọng nhỏ như sợ làm tan biến khoảnh khắc.
Linh không trả lời ngay. Cô chỉ siết chặt tay Hạ hơn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay cô lan tỏa. “Tôi không biết về định mệnh,” Linh nói, “nhưng tôi biết rằng, ngay bây giờ, tôi không muốn ở bất kỳ đâu khác ngoài đây.”
Hạ cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa đầy ý tứ. Cô khẽ ngả đầu, để môi mình lướt qua má Linh, không hẳn là một nụ hôn, nhưng đủ gần để khiến Linh cảm thấy cả cơ thể mình như bừng lên. “Cô thật nguy hiểm, Linh,” Hạ thì thầm, giọng cô mang theo một chút trêu đùa, nhưng ánh mắt lại chân thành đến lạ.
Họ tiếp tục đi dạo, băng qua những con đường nhỏ dẫn đến một hồ nước nhỏ ẩn trong rừng thông. Hạ kể về những giấc mơ của cô, về cuốn tiểu thuyết mà cô muốn viết nhưng luôn bỏ dở. Linh lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào bằng những câu chuyện về những bức tranh cô vẽ, về cách cô tìm thấy cảm hứng trong những điều giản dị nhất. Nhưng cả hai đều biết, điều khiến họ không thể rời mắt khỏi nhau không phải là những câu chuyện, mà là cảm giác kỳ lạ khi ở bên nhau.
Khi họ dừng lại bên hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước như một tấm gương bạc. Hạ ngồi xuống bãi cỏ, kéo Linh ngồi bên cạnh. “Cô có bao giờ nhìn vào nước và thấy chính mình, nhưng lại là một phiên bản khác chưa?” Hạ hỏi, tay cô vô tình chạm vào vai Linh, để lại một cảm giác ấm áp.
Linh nhìn xuống mặt hồ, nhưng ánh mắt cô lại bị kéo về phía Hạ. “Có lẽ… tôi đang thấy một phiên bản của mình mà tôi chưa từng biết,” cô nói, giọng nhỏ. Hạ mỉm cười, bàn tay cô trượt xuống, đan chặt vào tay Linh. Họ ngồi đó, im lặng, để tiếng gió và tiếng nước nói thay cho những điều chưa được thốt ra.