em gái mới lớn

Chương 3: MÙI HƯƠNG CỦA SỰ ĐÀN ÔNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố phòng tắm, bầu không khí trong căn hộ trở nên căng thẳng một cách tinh tế. Thiên Ân dường như tăng gấp đôi sự cảnh giác và lịch thiệp của mình. Anh luôn giữ một khoảng cách an toàn khi nói chuyện với Hạ Vy, và thường xuyên viện cớ đi làm hoặc ở lại công ty muộn.

Hạ Vy cảm thấy bị thách thức. Những lời nói về "ranh giới" của anh đã biến thành một lời mời gọi thầm kín, thúc đẩy sự tò mò và mong muốn phá vỡ hàng rào đó của cô gái mới lớn.

Sáng thứ Bảy, Thiên Ân có một buổi họp quan trọng tại văn phòng. Anh dặn dò Hạ Vy ở nhà nghỉ ngơi và không được mở cửa cho người lạ.

Căn hộ lại chìm vào sự tĩnh lặng dễ chịu. Hạ Vy dọn dẹp phòng mình, rồi đến lượt phòng khách. Cô đi ngang qua phòng giặt là ở cuối hành lang. Cửa phòng hé mở, và cô thấy một chiếc giỏ đựng đồ bẩn đã đầy ắp.

Đây là cơ hội.

Mẹ cô đã dặn dò phải phụ giúp Thiên Ân việc nhà. Cô tự nhủ mình chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người sống nhờ.

Cô mở máy giặt, phân loại quần áo. Đồ của cô và đồ của Thiên Ân được chia thành hai ngăn.

Đồ của Thiên Ân chủ yếu là áo sơ mi công sở màu trắng, xám nhạt, cùng với một vài chiếc áo phông thể thao. Chúng ngăn nắp ngay cả khi đang bẩn, phản ánh đúng sự nguyên tắc của chủ nhân.

Khi cô cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi màu xanh hải quân mà anh thường mặc để đi họp, một mùi hương đặc trưng sộc vào khứu giác cô.

Đó là mùi hương mạnh mẽ và nam tính của anh, không chỉ là mùi nước hoa hoặc dầu gội. Nó là sự pha trộn của mùi gỗ đàn hương từ nước hoa, mùi bạc hà từ sữa tắm anh dùng, và một chút mùi da thuộc từ chiếc ghế da trong phòng làm việc của anh—tất cả hòa quyện với hơi ấm và mùi mồ hôi còn vương lại sau một ngày dài làm việc.

Hạ Vy đứng hình. Cô áp nhẹ chiếc áo vào má, hít một hơi thật sâu.

Cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng lại bị lấn át bởi sự kích thích khó cưỡng. Cô cảm thấy như thể cô đang ôm lấy chính Thiên Ân, đang chia sẻ một bí mật thân mật với anh trong khi anh vắng mặt.

Cái chạm tay vào chiếc áo, mùi hương mê hoặc này đã phá vỡ rào cản trực tiếp hơn bất kỳ lời nói hay hành động nào khác. Nó là sự xâm nhập vào thế giới riêng của anh một cách lén lút và cá nhân.

Cô vội vàng bỏ chiếc áo vào máy giặt, tim đập thình thịch. Cô tự khiển trách sự táo bạo này, nhưng đồng thời, cô cũng khát khao lặp lại nó.

Trong suốt những ngày tiếp theo, sự tò mò của Hạ Vy ngày càng lớn. Cô bắt đầu quan sát Thiên Ân một cách tinh vi hơn.

Cô nhận thấy anh luôn nhăn mặt nhẹ khi cà phê quá nóng. Anh luôn day day ngón tay vào nhau khi đang suy nghĩ. Anh có một vết sẹo nhỏ mờ ở trên xương quai xanh, chỉ lộ ra khi anh cúi người. Những chi tiết cá nhân và yếu ớt này khiến hình ảnh "người anh họ hoàn hảo" của cô dần tan vỡ, thay vào đó là một người đàn ông sống động và dễ chạm tới.

Một buổi tối, Hạ Vy đang xem TV trong phòng khách. Thiên Ân bước ra khỏi phòng tắm. Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ phần trên cơ thể rắn chắc và khỏe khoắn nhờ tập luyện. Mái tóc đen còn ướt, nước nhỏ xuống bờ vai rộng và lõm sâu nơi xương quai xanh.

Lần này, không còn sự bất ngờ hay hoảng hốt như đêm hôm trước. Hạ Vy nín thở nhìn anh.

Anh cũng nhận ra cô đang nhìn. Nhưng thay vì quay lưng đi như lần trước, anh chỉ dừng lại một giây. Anh lấy tay vuốt nước trên tóc, động tác đó vô tình làm cơ bắp cánh tay anh nổi lên.

Ánh mắt anh lướt qua cô, không hề xấu hổ hay e ngại, nhưng cũng không thân thiện. Đó là một cái nhìn trầm tĩnh, dường như anh đang thử thách sự kiềm chế của chính mình.

"Đồ ngủ của anh hết rồi. Anh phải ra ngoài lấy," anh giải thích khô khan, giọng anh vẫn trầm ấm, nhưng nghe có vẻ căng thẳng.

Hạ Vy cảm thấy cơ thể nóng bừng lên. Hình ảnh đó đóng đinh vào tâm trí cô.

"V-vâng..." cô lắp bắp, lúng túng cúi xuống nhìn quyển sách trên tay.

Thiên Ân nhanh chóng đi về phía phòng ngủ của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc anh bước đi, Hạ Vy đã thấy rõ ràng hơn bao giờ hết vết sẹo mờ trên xương quai xanh của anh, và cách chiếc khăn tắm quấn quanh hông anh không thể che hết được sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Cô biết anh đã thừa nhận sự hiện diện của cô, thừa nhận sự thu hút đang lớn dần giữa họ, ngay cả khi anh cố gắng che giấu nó bằng thái độ lạnh lùng.

Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ. Cô nhớ lại cảm giác khi chạm vào chiếc áo sơ mi của anh, nhớ lại mùi hương gỗ đàn hương mê hoặc của anh, và hình ảnh bờ vai trần cùng vết sẹo gợi cảm trên người anh.

Hạ Vy quyết định, đã đến lúc cô phải chạm vào anh một cách thực tế hơn.

Sáng hôm sau, Hạ Vy đã chuẩn bị một kế hoạch nhỏ.

Hôm nay là Chủ Nhật, Thiên Ân ở nhà, đọc sách trong phòng khách. Cô mang theo một hộp bánh quy cô vừa nướng xong (thực ra là nướng hỏng), và cố ý đi ngang qua ghế sofa anh đang ngồi.

Khi đi ngang qua, cô giả vờ vấp vào chân ghế sofa.

"Ôi!" Cô khẽ kêu lên, để chiếc hộp bánh quy rơi rớt xuống sàn, nhưng không quá mạnh.

Thiên Ân lập tức đặt cuốn sách xuống, bật dậy với tốc độ đáng ngạc nhiên.

“Hạ Vy! Em có sao không?”

Anh cúi xuống, tay anh chạm vào cánh tay cô để đỡ cô đứng thẳng.

Đó là cái chạm đầu tiên mang tính hỗ trợ và bảo vệ, không phải là sự vô tình của bữa ăn hay sự hờ hững của người lớn.

Bàn tay anh ấm áp và rắn chắc một cách kinh ngạc. Hạ Vy cảm nhận được sức mạnh từ cái nắm tay đó, và một luồng điện giật nhẹ chạy dọc cánh tay cô.

"Em... em không sao," cô lắp bắp, khuôn mặt cô đã đỏ bừng không phải vì đau, mà vì cảm giác nơi da thịt tiếp xúc. "Em xin lỗi, em làm rơi hết bánh rồi."

Thiên Ân không bận tâm đến những chiếc bánh quy vụn vỡ. Anh vẫn giữ tay cô, kiểm tra xem chân cô có bị thương không.

“Em có bị đau chỗ nào không? Sao lại bất cẩn thế?”

Giọng anh gần gũi hơn bao giờ hết. Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc bao trùm lấy cô.

Cô ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa khuôn mặt họ chỉ còn vài xăng-ti-mét. Đôi mắt Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt cô, trong đó không có sự phòng vệ hay né tránh, chỉ có sự quan tâm chân thành.

Hạ Vy liều lĩnh hơn cả sự tưởng tượng của chính mình. Cô cố ý nghiêng người về phía anh một chút, khiến cơ thể cô cọ nhẹ vào lồng ngực anh.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cơ thể anh đông cứng lại.

Chỉ một giây, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong anh.

Anh nhanh chóng buông tay cô ra, lùi lại nửa bước. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh sâu hơn và sắc lạnh hơn.

“May mà em không sao. Để anh dọn dẹp giúp em.”

Anh cúi xuống, nhặt những mảnh bánh. Anh đã khôi phục lại ranh giới ngay lập tức.

Nhưng Hạ Vy biết, sự giả vờ vấp ngã của cô đã thành công. Cô đã chạm vào anh, và cô đã cảm nhận được phản ứng của anh.

Anh có thể né tránh bằng lời nói, nhưng cơ thể anh đã nói lên sự thật: Ranh giới đang trở nên vô cùng mỏng manh, và cô biết chính xác cách để phá vỡ nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×