em gái mới lớn

Chương 4: GIẤC NGỦ BÊN MÉP GIƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ "tai nạn" bánh quy, Hạ Vy cảm thấy hồi hộp và hạnh phúc một cách lén lút. Cô đã xác nhận được rằng Thiên Ân không hề vô cảm trước sự gần gũi của cô, dù anh cố gắng che giấu bằng thái độ cứng rắn thường thấy.

Tuy nhiên, sự căng thẳng tâm lý và việc thay đổi môi trường sống đột ngột đã khiến cơ thể cô suy nhược. Chiều thứ Ba, Hạ Vy tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa và nhận ra cô đang rét run dù trời rất nóng. Đầu cô nặng trịch, và cổ họng rát bỏng.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ chao đảo.

Cô bị ốm thật rồi.

Thiên Ân đã về nhà sớm hơn thường lệ vì một cuộc họp bị hoãn. Anh đang làm việc trong phòng khách, trên chiếc laptop, âm thanh gõ phím đều đặn như nhịp thở của ngôi nhà.

Hạ Vy lảo đảo mở cửa phòng, định ra ngoài uống thuốc. Nhưng vừa bước ra, cô đã mất thăng bằng. Cô loạng choạng và ngã khuỵu xuống ngay mép cửa.

Tiếng động nhỏ nhưng đủ khiến Thiên Ân giật mình. Anh bỏ laptop xuống và chạy vội đến.

"Hạ Vy!" Giọng anh hoảng hốt một cách hiếm thấy.

Anh quỳ một gối xuống sàn, đỡ cô dậy. Cảm giác nóng rực từ cơ thể cô lập tức truyền sang tay anh.

"Em bị làm sao thế này? Sao người em nóng thế?"

Thiên Ân không còn giữ ranh giới hay lịch thiệp nào nữa. Anh hoàn toàn bị chi phối bởi sự lo lắng chân thành. Anh nhanh chóng bế bổng cô lên.

Hạ Vy kinh ngạc. Cô không nghĩ anh sẽ có hành động thân mật và quyết đoán như thế. Cô vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở dồn dập và mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc của anh. Lồng ngực anh rắn chắc và ấm áp một cách an toàn tuyệt đối.

"Anh... anh Ân..." cô thều thào, giọng cô khản đặc.

"Suỵt. Đừng nói gì cả. Anh đưa em vào giường."

Anh đặt cô trở lại giường, rồi nhanh chóng chạy đi lấy nhiệt kế và hộp thuốc. Anh trở lại, khuôn mặt căng thẳng hiện rõ.

“39 độ C,” anh lẩm bẩm sau khi đo nhiệt độ cho cô. “Em bị sốt rồi.”

Thiên Ân lấy thuốc hạ sốt, ép cô uống. Sau đó, anh đi vào phòng tắm, ngâm một chiếc khăn mặt vào nước lạnh.

Anh trở lại, ngồi xuống mép giường cô. Chiếc khăn lạnh buốt được đặt lên trán cô, mang lại cảm giác dịu mát dễ chịu.

Hạ Vy nhìn anh. Ánh đèn phòng ngủ mờ ảo khiến khuôn mặt anh trở nên mềm mại hơn, những đường nét sắc lạnh thường ngày đã bị thay thế bằng sự ân cần và quan tâm chưa từng thấy.

"Sao em không nói gì? Em thấy không khỏe từ bao giờ?" anh hỏi, giọng nói trách móc nhưng đầy thương xót.

Hạ Vy lắc đầu nhẹ, sự yếu đuối khiến cô hoàn toàn buông lỏng mọi sự phòng bị. "Em không muốn làm phiền anh..."

“Vớ vẩn!” anh thốt lên, từ ngữ thô ráp hiếm hoi thoát ra khỏi miệng anh. “Em đang sống cùng anh. Em là người nhà. Sức khỏe của em không phải là sự phiền phức.”

Anh ngồi đó, đôi tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và cổ cô. Cử chỉ tận tâm này vượt xa những gì một người anh họ xa có thể làm. Đó là sự chăm sóc của một người yêu, của một người đàn ông đang bảo vệ người phụ nữ của mình.

Hạ Vy nhắm mắt lại. Cô khao khát sự gần gũi này. Cô muốn thời gian ngừng lại, muốn mãi mãi được là cô gái mong manh và yếu đuối được Thiên Ân chăm sóc.

“Em ngủ một chút đi,” Thiên Ân nói, giọng anh nhẹ nhàng như đang ru ngủ.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cơn sốt đã làm cô mệt lử, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có một cái chạm khác.

Lần này, không phải là khăn lạnh. Là bàn tay ấm áp của Thiên Ân.

Anh vô tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời trên trán cô. Đó là một cử chỉ yêu thương, một hành động vượt ranh giới của tình thân.

Hạ Vy giả vờ ngủ. Cô nín thở, tận hưởng khoảnh khắc này.

Anh ngồi yên lặng bên mép giường cô rất lâu. Cô nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của anh.

Sau đó, cô cảm thấy chiếc chăn được kéo lên đắp kín cho cô, và một cảm giác mềm mại đặt nhẹ lên trán cô – một nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua.

Hạ Vy mở to mắt, hoảng hốt.

Nụ hôn đó nhanh và nhẹ như cánh bướm, nhưng nó đã phá vỡ mọi rào cản còn lại. Nó không phải là hôn của người thân. Đó là sự âu yếm của một người đàn ông đối với người phụ nữ anh thầm quan tâm.

Thiên Ân lập tức đứng dậy, khuôn mặt anh căng thẳng và hối hận ngay lập tức, như thể anh vừa phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.

Anh không nhìn Hạ Vy. Anh quay lưng lại, cố gắng che giấu sự lúng túng và bối rối của mình.

“Anh… anh sẽ ra ngoài nấu cháo cho em. Em cứ ngủ đi.” Giọng anh hơi run rẩy.

Anh bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hạ Vy bật dậy, ngồi tựa vào gối. Trán cô vẫn còn nóng, nhưng trái tim cô đã bùng cháy.

Nụ hôn lén lút đó là lời thú nhận không lời mà cô đã mong chờ. Nó khẳng định những rung động và căng thẳng giữa họ là có thật, và nó không chỉ đến từ một phía.

Cô đặt tay lên trán, nơi vừa in dấu nụ hôn của anh. Cảm giác ngọt ngào pha lẫn cấm kỵ khiến cô choáng váng.

Cô biết, từ giây phút này, mọi thứ đã thay đổi.

Khi Thiên Ân quay lại với bát cháo nóng hổi, anh trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng và giữ khoảng cách. Anh đặt bát cháo lên bàn, cố gắng tránh nhìn vào mắt cô.

“Ăn đi. Ăn xong uống thuốc rồi ngủ.”

Hạ Vy nhìn anh, đôi mắt cô long lanh dưới cơn sốt. Cô quyết định thử thách sự kiềm chế của anh lần nữa.

Cô cố ý cầm thìa chệch choạng vì cơ thể còn yếu.

“Anh Ân… em không cầm nổi thìa.” Cô nói, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt lại quyến rũ một cách ngây thơ.

Thiên Ân do dự. Anh biết cô đang thao túng anh một cách tinh quái. Nhưng anh không thể từ chối sự yếu đuối của cô.

Anh thở dài, đặt tay mình lồng vào tay cô, nắm lấy chiếc thìa.

“Để anh giúp em. Chỉ lần này thôi.”

Bàn tay anh bao bọc tay cô, sự gần gũi này mãnh liệt hơn bất kỳ lời nói nào. Chiếc thìa cháo không chỉ mang theo vị mặn của cháo, mà còn là vị ngọt ngào của sự thân mật đang bị lén lút tận hưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×