Sự kiện Hạ Vy bị ốm và những khoảnh khắc gần gũi không thể tránh khỏi đã đốt cháy mọi rào cản Thiên Ân cố gắng dựng lên. Mặc dù anh nhanh chóng quay lại với vai trò người bảo hộ lạnh lùng và nguyên tắc, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu có sự rạn nứt không thể hàn gắn.
Thiên Ân bắt đầu quan sát Hạ Vy nhiều hơn. Không còn là sự quan sát của một người lớn đối với một đứa trẻ, mà là sự tò mò và thăm dò của một người đàn ông.
Hạ Vy đã hồi phục hoàn toàn sau cơn sốt, nhưng cô vẫn giữ thói quen nũng nịu một chút khi ở gần anh. Cô cố ý chậm chạp hơn trong các hoạt động, hay tìm kiếm sự giúp đỡ của anh cho những việc nhỏ nhặt, chỉ để kéo dài thêm thời gian ở bên anh.
Một buổi chiều, Hạ Vy quyết định thử phong cách mới. Cô vừa mua một chiếc váy đơn giản nhưng tôn dáng, khoe khéo bờ vai trần và vòng eo thon gọn. Đây là lần đầu tiên cô tô điểm cho mình một cách cố ý từ khi chuyển đến đây.
Khi cô bước ra khỏi phòng, Thiên Ân đang ngồi đọc báo ở sofa. Anh ngẩng đầu lên, và lần này, ánh mắt anh không còn thoáng qua nữa. Nó dừng lại trên người cô lâu hơn bình thường, một cái nhìn trầm ngâm và nghi ngờ.
Hạ Vy cảm thấy hồi hộp đến nghẹt thở. Cô biết mình đã thành công thu hút sự chú ý của anh.
“Em... em định ra ngoài dạo phố một lát,” cô nói, cố giữ giọng bình thản.
Thiên Ân khẽ gấp tờ báo lại, đặt xuống bàn. Anh nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa, chậm rãi và có chủ đích.
“Váy đẹp,” anh nhận xét khô khan. “Hình như không phải đồ em mang đến?”
“Dạ, em mới mua. Mùa hè nóng, mặc thế này thoải mái hơn.” Hạ Vy đáp, cố tình ưỡn nhẹ ngực, làm nổi bật đường cong cơ thể.
Anh đứng dậy, bước đến gần cô. Khoảng cách an toàn mà anh luôn duy trì đã bị thu hẹp đáng kể. Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc lại bao trùm lấy cô.
“Hạ Vy,” anh nói, giọng anh trầm và nghiêm túc. “Em đã lớn rồi. Em cần cẩn thận hơn khi ra ngoài. Đặc biệt là với trang phục như thế này.”
Không phải là lời khen, mà là một lời cảnh cáo đầy kiềm chế.
Cô ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa sự khiêu khích ngầm.
“Anh đang lo lắng cho em, hay là anh không muốn người khác thấy em mặc thế này?”
Câu hỏi táo bạo của cô khiến Thiên Ân đứng hình. Sự kiềm chế của anh rạn nứt một chút. Anh không trả lời trực tiếp. Thay vào đó, anh đưa tay lên, chạm vào bờ vai trần của cô.
Cái chạm nóng bỏng và nhẹ tênh, nhưng lại chứa đựng một lực hút vô hình. Anh khẽ miết ngón tay lên da cô, như thể đang kiểm tra độ mềm mại.
“Anh lo lắng cho em,” anh lặp lại, giọng nói thấp và khàn hơn. “Bây giờ, em đã khác rồi. Em không còn là cô bé. Em cần phải học cách bảo vệ bản thân.”
Nói rồi, anh nhanh chóng rút tay lại, như thể anh vừa bị bỏng.
Hạ Vy cảm thấy tim mình nhảy múa. Cô biết câu nói đó không chỉ là lời khuyên. Nó là sự thừa nhận của anh về sự trưởng thành và gợi cảm của cô.
Anh quay lưng đi, quay về phía bàn làm việc, cố gắng khôi phục lại sự lãnh đạm của mình. “Đi đi. Về sớm.”
Tối hôm đó, Thiên Ân không thể tập trung làm việc. Anh ám ảnh bởi hình ảnh Hạ Vy trong chiếc váy hở vai.
Anh biết mình đang vượt giới hạn với những suy nghĩ không nên có. Cô là người mà anh có trách nhiệm bảo vệ, không phải là đối tượng để anh ham muốn.
Anh đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lạnh. Nước lạnh dội xuống cơ thể, nhưng không thể làm nguội được ngọn lửa đang cháy trong lòng anh.
Trong lúc tắm, anh nghe thấy tiếng thút thít khẽ khàng từ ngoài hành lang.
Anh tắt vòi nước, mặc vội chiếc quần dài.
Anh mở cửa phòng tắm, thấy Hạ Vy đang ngồi co ro trên sàn, vai run rẩy. Cô đang khóc.
Thiên Ân hoảng hốt. Mọi ranh giới lập tức tan biến.
“Hạ Vy! Sao thế? Chuyện gì xảy ra?” Anh vội vàng chạy đến, quỳ xuống bên cô.
Hạ Vy ngước nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe và long lanh nước.
“Bạn trai cũ của em… cậu ấy gọi điện,” cô thút thít. “Cậu ấy nói… nói em thay đổi rồi. Rằng em không còn là cô bé ngây thơ cậu ấy từng biết nữa.”
Cô ôm mặt khóc nức nở.
Thiên Ân nhìn cô gái đang tổn thương trước mặt. Mọi suy nghĩ dục vọng đều bị thay thế bằng sự xót xa và giận dữ với kẻ làm cô khóc.
Anh không kiềm chế được nữa. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Cơ thể anh vẫn còn ẩm ướt và nóng rực dưới chiếc quần dài. Hạ Vy vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận được sự vững chắc và mùi hương đặc trưng của anh.
Cái ôm này vượt xa cái ôm của người thân. Nó là sự an ủi của một người đàn ông đối với người phụ nữ anh muốn bảo vệ.
“Đừng khóc. Đừng bận tâm đến những gì người khác nói,” Thiên Ân thủ thỉ, giọng anh trầm ấm và yên lòng. “Em không thay đổi. Em chỉ trưởng thành thôi. Và trưởng thành không phải là một điều tồi tệ.”
Anh siết vòng tay quanh cô, cảm nhận được sự mềm mại và nhỏ bé của cô trong vòng tay mình. Mái tóc cô chạm vào cằm anh, mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ của cô xâm chiếm khứu giác anh.
Cái ôm kéo dài. Hạ Vy cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong cơ thể anh. Cô biết, anh đang đánh vật với cảm xúc của mình.
Cô cố tình không buông ra. Cô tận hưởng khoảnh khắc gần gũi cấm kỵ này.
Sau một lúc lâu, Thiên Ân từ từ thả lỏng, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh đỏ hoe vì cảm xúc đang trộn lẫn bên trong.
“Anh… anh phải mặc quần áo. Em vào phòng đi.”
Anh đứng dậy, không chờ Hạ Vy trả lời. Anh đi vào phòng, đóng cửa lại.
Lần này, cánh cửa không hề khóa.
Hạ Vy mỉm cười nhẹ nhàng trong nước mắt. Nỗi buồn đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự hài lòng và chiến thắng.
Cô đã vượt qua sự sợ hãi của anh. Cô đã được ôm, và quan trọng hơn, cô biết mình đã khiến anh mất kiểm soát dù chỉ trong giây lát.
Mối quan hệ cấm kỵ đã bước sang một chương mới: sự nhận biết và nhượng bộ thầm lặng.