Sau buổi tối với nước mắt và cái ôm, Thiên Ân lại cố gắng dựng lên bức tường lạnh lùng. Nhưng lần này, bức tường đó chỉ là một mặt nạ mỏng manh. Anh tránh chạm vào Hạ Vy, nhưng anh không thể ngăn mình quan sát cô. Mỗi khi cô cười hay di chuyển, ánh mắt anh lại vô thức dõi theo.
Hạ Vy nhận thấy điều đó và cảm thấy hạnh phúc một cách thầm kín. Cô biết cô đã chiếm được một khoảng không nhỏ trong tâm trí anh.
Tối thứ Sáu, một cơn mưa lớn bất chợt kéo đến, khiến nhiệt độ trong căn hộ giảm xuống. Thiên Ân đã kết thúc công việc sớm. Anh ngồi ở sofa, đọc một cuốn sách chuyên ngành dày cộp. Hạ Vy ngồi đối diện, đang làm bài tập cho kỳ học sắp tới.
Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài và tiếng giấy sột soạt. Hạ Vy quyết định phá vỡ sự yên tĩnh đó.
“Anh Ân,” cô gọi khẽ, ngước nhìn anh.
Thiên Ân hạ cuốn sách xuống, đặt ở đùi. “Sao thế?”
“Em đang làm bài luận về tâm lý học tình yêu. Em đang cố gắng định nghĩa mối quan hệ lý tưởng.” Cô nói, vẻ mặt ngây thơ và nghiên cứu.
Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt thăm dò. “Mối quan hệ lý tưởng? Với em, nó là gì?”
Hạ Vy cười nhẹ, sự tinh nghịch lóe lên trong mắt cô. “Lý tưởng của em là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, nhưng không quá già. Một người biết kiểm soát mọi thứ, nhưng đôi lúc lại yếu mềm một cách bất ngờ.”
Cô dừng lại, cố ý nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Thiên Ân dao động một chút. Anh biết cô đang ám chỉ anh, đặc biệt là sau những lần anh mất kiểm soát vì cô.
“Sự trưởng thành đó khiến người ta cảm thấy được bảo vệ,” cô tiếp tục, giọng cô mềm mại hơn. “Nhưng sự yếu mềm bất ngờ lại khiến người ta cảm thấy anh ấy cần mình.”
Thiên Ân khẽ nhếch mép, một nụ cười mỉa mai với chính mình. “Em đang nói về một hình mẫu hoàn hảo, Hạ Vy. Đàn ông không phải ai cũng hoàn hảo. Họ cũng có những khía cạnh tối và những ham muốn không thể nói ra.”
Hạ Vy ghé sát người về phía trước, ánh mắt cháy bỏng sự tò mò.
“Vậy, khía cạnh tối của anh là gì?” Cô hỏi thẳng thắn, không hề e dè.
Thiên Ân giật mình trước sự táo bạo của cô. Anh đưa tay lên day day thái dương, động tác quen thuộc khi anh căng thẳng.
“Đó là câu hỏi riêng tư. Nhưng nếu nói về đàn ông nói chung,” anh né tránh, “khía cạnh tối đôi khi là sự ích kỷ. Họ muốn giữ trọn những gì họ yêu thích cho riêng mình, dù biết điều đó là sai trái hoặc cấm kỵ.”
Anh cố ý nhấn mạnh từ cấm kỵ.
Hạ Vy lắng nghe, ánh mắt cô sáng rực. Cô biết anh đang nói về mối quan hệ của họ.
“Vậy anh đã bao giờ muốn giữ trọn một thứ gì đó cấm kỵ chưa?” cô lại chất vấn một cách tinh quái.
Thiên Ân nhắm mắt lại một giây, như thể đang cố gắng chiến đấu với một suy nghĩ mạnh mẽ.
“Mọi người đàn ông trưởng thành đều có. Đó là bản năng. Nhưng người trưởng thành thực sự sẽ biết kiềm chế bản năng đó,” anh đáp, giọng nói mang theo sự quyết tâm lạnh lùng.
Hạ Vy không dễ dàng bỏ cuộc. Cô chuyển hướng sang mẫu người anh thích.
“Vậy còn anh? Anh thích mẫu người phụ nữ như thế nào? Trưởng thành, tự chủ, hay là một cô gái ngây thơ và dễ bảo?”
Câu hỏi này dường như đánh trúng vào tâm lý anh. Thiên Ân khó khăn tìm câu trả lời.
“Anh… anh thích một người độc lập,” anh nói, nhưng giọng anh có vẻ không chắc chắn. “Một người biết mình muốn gì và có thể tự lo cho mình.”
Nhưng anh lại nhìn vào Hạ Vy, cô gái trái ngược hoàn toàn với hình mẫu đó. Cô đang ngây thơ đặt câu hỏi về anh, đang dựa dẫm vào sự trưởng thành của anh.
Hạ Vy biết cô đã thành công làm anh bối rối. Cô đứng dậy, tiến đến bên ghế sofa.
“Em nghĩ, độc lập hay ngây thơ không quan trọng,” cô nói tự tin, giọng nói đầy sức thuyết phục của tuổi trẻ. “Quan trọng là người đó có khiến anh mất đi sự kiểm soát của mình không. Chỉ khi anh mất kiểm soát thì đó mới là tình yêu thực sự, đúng không?”
Cô đứng ngay bên cạnh anh. Hương thơm ngọt ngào của cô len lỏi vào không khí quanh anh. Cô cúi người xuống một chút, tay chạm nhẹ vào lưng ghế sofa gần vai anh.
Thiên Ân cảm nhận được hơi ấm của cô, mùi hương của cô. Anh có thể thấy đường viền cổ áo sơ mi của cô, nơi làn da mềm mại đang ẩn hiện.
Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn. Anh biết, cô đang cố ý tạo ra sự cám dỗ.
“Đó là sự mất kiểm soát đầy nguy hiểm, Hạ Vy,” anh cảnh báo, giọng anh trầm và nguy hiểm hơn cả tiếng mưa. “Và anh... không thích mạo hiểm.”
Anh đưa tay ra, chạm vào cổ tay cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo cô ra xa một chút.
"Về phòng đi. Đã muộn rồi. Đây không phải là bài luận mà em nên quá đam mê nghiên cứu."
Cái chạm của anh như một lời tuyên chiến cuối cùng của lý trí. Nó là sự xua đuổi đầy dục cảm bị kìm nén.
Hạ Vy buông lỏng tay, cười thầm trong lòng. Cô biết anh đang che giấu sự mong muốn giữ cô lại.
“Vâng, anh Ân. Em sẽ đi ngủ. Em chúc anh… có một đêm làm việc hiệu quả và ngủ ngon.”
Cô cố tình nhấn mạnh hai từ cuối, biết rằng anh sẽ vật lộn với sự yên tĩnh của đêm nay.
Cô quay bước đi. Thiên Ân hít sâu một hơi. Khi cô đi khuất sau cánh cửa, anh đưa tay lên, chạm vào nơi cô vừa chạm vào ghế, và sau đó là nơi cổ tay anh vừa tiếp xúc với da thịt cô.
Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt bùng cháy trong bóng tối. Anh biết, ranh giới của anh đã sắp sụp đổ hoàn toàn.
Anh đã thất bại trong việc né tránh sự cám dỗ của Hạ Vy.