Những cuộc trò chuyện ám chỉ của Hạ Vy trong Chương 6 đã khiến Thiên Ân hoàn toàn mất cảnh giác. Anh cảnh giác với ánh mắt của cô, với lời nói của cô, nhưng anh không thể cách ly chính mình khỏi mọi hoạt động chung.
Sáng thứ Bảy, Hạ Vy tình cờ thấy Thiên Ân đang loay hoay với chiếc máy pha cà phê tự động bị hỏng. Anh đã mặc quần áo ở nhà – một chiếc áo thun xám đơn giản và quần shorts – khiến anh trông thoải mái và gần gũi hơn.
Đây là cơ hội hoàn hảo.
“Anh Ân, máy pha cà phê bị sao thế?” Hạ Vy bước vào bếp, tỏ vẻ quan tâm.
Thiên Ân thở dài, tay anh dính chút dầu mỡ từ bên trong máy. “Anh nghĩ nó bị kẹt cái gì đó bên trong. Anh đang cố tháo ra xem.”
“Để em giúp anh!” Hạ Vy vội vàng nói. “Hồi trước em từng xem bố sửa rồi. Em có thể làm được mấy việc vặt này.”
Thiên Ân do dự. Anh biết việc này không cần thiết, nhưng anh cũng không muốn từ chối sự nhiệt tình của cô. Hơn nữa, anh muốn có một lý do hợp lý để ở gần cô.
“Được rồi,” anh nói, giọng buông xuôi một chút. “Nhưng em phải cẩn thận. Bên trong có nhiều chi tiết nhỏ.”
Hạ Vy mừng thầm. Cô lập tức mang ghế đến, ngồi ngay sát bên cạnh anh. Khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn vài xăng-ti-mét. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhẹ pha lẫn hương gỗ từ cơ thể anh – một sự kết hợp nguyên thủy và gợi cảm.
Thiên Ân bắt đầu hướng dẫn cô cách tháo ốc vít.
“Em dùng cái tuốc-nơ-vít này,” anh chỉ. “Nắm chắc vào, và xoay theo chiều kim đồng hồ.”
Hạ Vy cố tình làm sai. Cô cầm tuốc-nơ-vít lóng ngóng, bàn tay cô run rẩy một cách giả vờ.
“Em… em không đủ lực. Nó khó quá.”
Thiên Ân thở dài. Anh biết cô đang giả vờ, nhưng anh không thể làm ngơ.
Anh nghiêng người về phía cô. Đầu anh cúi sát xuống đầu cô. Anh dùng tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Phải thế này này,” anh nói, giọng nói trầm và sát bên tai cô. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào vành tai cô, khiến toàn thân Hạ Vy run lên thật sự.
Bàn tay Thiên Ân rộng lớn và ấm áp. Anh áp tay cô vào tuốc-nơ-vít, dùng lực của mình hướng dẫn cô xoay. Da thịt họ tiếp xúc trực tiếp.
“Em phải dùng lực từ vai, chứ không phải từ cổ tay. Mạnh mẽ lên một chút.”
Giọng anh rầm rì, nghe như một lời mê hoặc. Hạ Vy không còn chú ý đến chiếc máy pha cà phê nữa. Cô chỉ còn cảm nhận được sự gần gũi không thể chối từ này.
Cô cố ý tựa nhẹ vai mình vào bắp tay anh. Cơ bắp anh căng lên một cách rắn chắc khi anh dùng lực.
Thiên Ân nhận ra sự cọ xát đó. Cơ thể anh căng thẳng ngay lập tức, nhưng anh không thả lỏng bàn tay mình. Anh cố gắng duy trì vẻ mặt chuyên nghiệp nhất có thể, nhưng hơi thở anh đã trở nên dồn dập hơn.
“Thấy chưa? Dễ mà,” anh nói, cố gắng kết thúc bài học này thật nhanh.
Anh rút tay ra. Cảm giác mất mát khiến Hạ Vy hụt hẫng.
Tuy nhiên, chiếc máy vẫn chưa xong.
“Bây giờ đến phần này,” Thiên Ân chỉ vào một chi tiết nhỏ bên trong máy. “Em phải dùng ngón tay thon dài của mình để khều nhẹ cái chốt này ra. Cẩn thận, đừng làm gãy nó.”
Hạ Vy đưa ngón tay vào. Lần này cô thật sự không làm được. Chi tiết quá nhỏ, và tay cô bị rung nhẹ vì sự căng thẳng vẫn còn sót lại.
“Anh Ân, em không làm được. Tay em bị rung quá.”
Thiên Ân nhăn mày. Anh nhìn vào chiếc máy, rồi nhìn vào bàn tay mềm mại và yếu ớt của cô.
Anh lại tiến sát hơn. Lần này, anh không chỉ nắm tay cô. Anh nghiêng người qua vai cô, để ngực anh áp sát vào lưng cô.
Hạ Vy nín thở. Cô cảm thấy nhịp tim của anh đập mạnh qua lớp áo.
Thiên Ân đưa tay ra, khẽ khàng đặt ngón tay cái lên ngón tay cô, giữ nó lại. Anh dùng một ngón tay khác nhẹ nhàng chạm vào chi tiết máy.
Họ làm việc trong tư thế ôm – thân mật, gần gũi, nguy hiểm.
“Nhìn này,” anh thủ thỉ, giọng anh mềm mại và quyến rũ hơn cả tiếng thì thầm. “Cần phải nhẹ nhàng và tinh tế. Giống như em đang chăm sóc một cái gì đó quan trọng vậy.”
Hạ Vy cảm thấy cơ thể mình tan chảy. Cô cảm nhận được sự cứng rắn của cơ thể anh áp sát vào lưng cô. Cô nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà đang hòa quyện trên người anh.
Sự gần gũi này mạnh mẽ hơn bất kỳ nụ hôn nào. Nó là sự xác nhận vật lý về sức hút mà họ đang phải đấu tranh.
“Xong rồi,” Thiên Ân nói, giọng anh khàn đặc vì kìm nén. Anh nhanh chóng rút người ra, như thể anh vừa thoát khỏi một cái bẫy.
Hạ Vy thất vọng vì sự xa cách đột ngột đó. Cô quay lại nhìn anh.
Mặt Thiên Ân đỏ bừng một cách lạ thường. Anh lúng túng đi về phía bồn rửa tay, rửa sạch những vết dầu mỡ một cách vội vã.
“Cảm ơn em đã giúp anh,” anh nói, không hề nhìn cô. “Em… em vào phòng nghỉ đi. Anh tự lắp lại được.”
Hạ Vy mỉm cười chiến thắng. Cô không nói gì. Cô biết, lời nói không còn quan trọng nữa. Cảm giác nơi da thịt tiếp xúc đã khắc sâu vào tâm trí cả hai.
Trước khi cô kịp rời đi, Thiên Ân đột ngột quay lại, ánh mắt anh tràn ngập sự giằng xé.
“Hạ Vy,” anh gọi, giọng anh nghiêm trọng và tuyệt vọng. “Em đừng làm những điều này nữa. Em đừng cố gắng… thử thách anh.”
Hạ Vy nhìn anh, ánh mắt cô ngây thơ và đầy thách thức.
“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà, Anh Ân. Em không hiểu anh đang nói gì.”
Cô chối bỏ một cách hoàn hảo. Và sự chối bỏ đó là đòn cuối cùng kết thúc sự kiềm chế của Thiên Ân.
Anh quay lưng lại với cô, dựa vào bồn rửa mặt, nhắm mắt lại. Anh không dám nhìn cô nữa. Anh biết, anh không thể làm chủ được bản thân mình khi cô quá gần như thế.