em gái mới lớn

Chương 8: GIẤC MƠ THIẾU NHI VÀ HIỆN THỰC NGƯỜI LỚN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện sửa máy pha cà phê đã đẩy mối quan hệ giữa Hạ Vy và Thiên Ân lên một nấc thang nguy hiểm mới. Sau lời cảnh báo đầy tuyệt vọng của anh, Thiên Ân lại rút lui vào công việc, cố gắng phục hồi lại rào cản đã sụp đổ. Anh về nhà muộn hơn, chỉ ăn tối một mình và đóng cửa phòng làm việc gần như suốt cả đêm.

Hạ Vy hiểu sự né tránh này. Nó không phải là sự ghét bỏ, mà là sự tự bảo vệ của Thiên Ân trước sức hút cô tạo ra. Và sự kiềm chế của anh lại càng khiến cô muốn phá vỡ nó hơn.

Đêm đó, cơn mưa rào mùa hè bất chợt đổ xuống, nặng hạt và dữ dội. Hạ Vy trằn trọc không ngủ được. Những hình ảnh về Thiên Ân cứ ám ảnh trong tâm trí cô: bàn tay ấm áp của anh đặt trên tay cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô, và hình ảnh bờ vai trần rắn chắc của anh dưới vòi hoa sen.

Cô cảm thấy khó chịu, bồn chồn. Cảm xúc này vượt quá định nghĩa của tình cảm gia đình.

Cô nằm thiếp đi trong sự hỗn loạn của tâm trí và cơn mưa.

Và rồi, cô có một giấc mơ.

Giấc mơ chân thực đến mức rùng mình. Cô thấy mình và Thiên Ân không còn ở trong căn hộ lạnh lẽo đó nữa, mà là ở một nơi xa lạ và ấm cúng. Trong mơ, anh không còn là người anh họ xa nữa, mà là một người đàn ông thuộc về cô.

Cô thấy anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh hải quân mà cô đã từng ôm trong phòng giặt. Cô thấy anh tiến đến gần, không còn ngần ngại hay phòng bị. Ánh mắt anh nồng cháy và thèm khát, hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh cúi xuống hôn cô. Không phải nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua trên trán như khi cô ốm, mà là một nụ hôn sâu và mãnh liệt, chiếm hữu và khát khao. Bàn tay to lớn và ấm áp của anh không còn giữ khoảng cách nữa, nó vuốt ve và âu yếm cô, từ vai xuống eo.

Trong mơ, cô cảm thấy hạnh phúc và tội lỗi cùng một lúc. Cô hoàn toàn đầu hàng trước sự quyến rũ và sức mạnh của anh. Mùi gỗ đàn hương mê hoặc nhấn chìm cô, khiến cô say đắm và mất phương hướng.

Giấc mơ cao trào đến mức cô bật dậy khỏi giường, thở dốc.

Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi. Trái tim cô đập loạn xạ như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

Cô hoảng sợ. Đây không còn là sự tò mò hay rung động tuổi mới lớn nữa. Đây là ham muốn, là dục vọng nguyên thủy đối với một người đàn ông mà cô không được phép khao khát.

Cô nhìn quanh căn phòng tối, sự tĩnh lặng của nó đối lập hoàn toàn với sự điên cuồng trong giấc mơ.

“Không được… chuyện này không được phép,” cô thì thầm, ôm lấy đầu.

Cô cảm thấy xấu hổ và tội lỗi vô cùng. Cô đã xâm phạm vào ranh giới cuối cùng: ranh giới của suy nghĩ.

Cô nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm, bật vòi nước lạnh. Cô dội nước lên mặt, cố gắng xóa đi hình ảnh và cảm giác nóng bỏng của giấc mơ.

Lúc này, cô không còn là cô bé ngây thơ chỉ muốn thử thách người anh họ xa nữa. Cô đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, người đã khát khao một người đàn ông cấm kỵ.

Cô đứng trong bóng tối, gắng sức để kiềm chế cảm xúc. Cô quyết định: Cô phải đối diện với Thiên Ân một cách nghiêm túc hơn.

Cô cần phải hàn gắn ranh giới, hoặc là phá vỡ nó hoàn toàn.

Sáng hôm sau, Hạ Vy bước ra khỏi phòng với vẻ ngoài mệt mỏi và trầm lặng bất thường. Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Thiên Ân trong bữa sáng.

Thiên Ân nhận thấy sự khác lạ này. Cô không tinh nghịch hay thăm dò như thường lệ. Cô gần như im lặng, chỉ cúi đầu ăn.

“Em không khỏe sao?” Thiên Ân hỏi, giọng anh quan tâm một cách thận trọng.

“Dạ, em ngủ không ngon.” Hạ Vy đáp cụt ngủn.

Sau bữa sáng, Hạ Vy đưa ra một quyết định quan trọng.

“Anh Ân,” cô lên tiếng, giọng cô kiên quyết nhưng vẫn còn rung nhẹ. “Em nghĩ… em nên tìm chỗ trọ khác.”

Thiên Ân khựng lại ngay lập tức. Anh đặt cốc cà phê xuống bàn. Tiếng động nhỏ nhưng vang vọng trong căn phòng.

“Em nói gì?” Giọng anh trầm và nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

“Em nghĩ em nên tự lập hơn. Em đã làm phiền anh quá lâu rồi. Hơn nữa…” Hạ Vy do dự, cô cắn môi. “… em thấy không thoải mái khi sống ở đây nữa.”

Lời nói của cô đánh mạnh vào Thiên Ân. Anh hiểu cô không thoải mái vì điều gì. Anh hiểu cô đang đầu hàng trước sự căng thẳng giữa họ.

Thiên Ân đứng dậy, bước đến gần cô. Ánh mắt anh sắc lạnh và tối sầm lại, không còn vẻ ôn hòa thường ngày.

“Em không làm phiền anh,” anh nói, giọng anh mệnh lệnh và không cho phép tranh cãi. “Và em sẽ không đi đâu cả.”

Anh tiến sát đến mức Hạ Vy phải lùi lại một bước, lưng cô chạm vào tường bếp.

“Anh là người có trách nhiệm với em. Anh đã hứa với mẹ em. Và em không có quyền đơn phương thay đổi quyết định đó.”

Sự phản kháng mạnh mẽ của anh khiến Hạ Vy ngạc nhiên và hồi hộp. Nó không phải là sự lo lắng thông thường, mà là sự chiếm hữu của một người đàn ông không muốn buông thứ thuộc về mình.

Hạ Vy ngước nhìn anh, đôi mắt nhuốm đầy sự tuyệt vọng và tình yêu không thể gọi tên.

“Vậy anh muốn em làm gì? Cứ tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Anh Ân, em không còn là trẻ con nữa! Em nhận ra…” cô ngừng lại, nghẹn ngào.

Thiên Ân đưa tay lên, chạm vào cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên để cô buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em nhận ra điều gì?” anh thách thức, giọng anh khàn đặc vì dục vọng đang bùng lên trong giây phút đó.

“Em nhận ra… em thích anh,” cô thổ lộ một cách liều lĩnh, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết. “Em thích anh không chỉ như một người thân.”

Sự thú nhận này như một quả bom nổ chậm. Thiên Ân lùi lại, buông cằm cô ra, tay anh nắm chặt lại.

Anh quay lưng, dựa vào bàn ăn, hít thở sâu. Anh thất bại trong việc kiềm chế cảm xúc của mình.

“Đừng nói điều đó nữa, Hạ Vy,” anh nói, giọng anh mệt mỏi và đau đớn. “Đó là những rung động nhất thời của tuổi mới lớn. Em nhầm lẫn sự biết ơn với tình yêu.”

Anh cố gắng hàn gắn lại bức tường cuối cùng.

“Anh là người thân của em. Anh là anh của em. Em không thể thích anh theo cách đó. Và anh sẽ không bao giờ đáp lại em theo cách đó.”

Lời nói phũ phàng của anh đâm vào tim Hạ Vy. Cô biết anh đang dối lòng.

“Vậy sao anh lại hôn em khi em bị ốm?” cô lớn tiếng chất vấn. “Sao anh lại run lên khi em chạm vào anh? Đừng dối em, Anh Ân! Và đừng dối chính mình!”

Thiên Ân quay phắt lại. Ánh mắt anh đỏ ngầu vì sự tức giận và tuyệt vọng.

Anh tiến đến gần cô, áp sát cơ thể anh vào cô, tay anh chống vào tường, giam cô lại giữa anh và bức tường lạnh lẽo.

“Đúng. Anh đã hôn em,” anh thú nhận thô bạo. “Và anh đã hối hận ngay lập tức. Đó là một lỗi lầm của bản năng, không phải tình yêu. Anh chỉ đang thất vọng với chính mình vì không thể kiểm soát được bản năng ích kỷ đó!”

Anh thở hổn hển. Khuôn mặt anh gần đến mức Hạ Vy có thể thấy từng tia máu trong mắt anh.

“Nhưng anh sẽ không tái phạm. Em phải học cách sống chung với điều đó, Hạ Vy. Em là em gái của anh. Chỉ thế thôi.”

Anh dứt khoát lùi lại, thoát khỏi sự gần gũi nguy hiểm đó.

“Em không cần phải dọn đi. Nhưng từ giờ, chúng ta sẽ có ranh giới mới,” anh ra lệnh. “Chúng ta sẽ không ở chung trong phòng khách sau 9 giờ tối. Và không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào nữa. Tuyệt đối.”

Nói rồi, anh quay lưng, đi thẳng vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại. Tiếng cửa vang vọng trong căn nhà, như một bản án dành cho tình cảm vừa được thú nhận của Hạ Vy.

Hạ Vy đứng đó, nước mắt lăn dài trên má. Cô bị tổn thương bởi sự từ chối phũ phàng của anh, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết, lửa đã được châm.

Thiên Ân đã chối bỏ cô bằng lời nói, nhưng cơ thể và cảm xúc của anh đã thừa nhận cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×