Ngày trở lại công ty sau cuộc gặp với Khang, tôi cảm nhận rõ không khí dường như nặng nề hơn. Có thể nói, cuộc họp hôm qua đã thổi lên một cơn bão ngầm mà tôi chưa kịp chuẩn bị.
Từng ánh mắt dò xét, từng lời nói thăm dò xen lẫn khích bác khiến tôi hiểu rằng, sự trở lại của tôi không chỉ đơn giản là một sự kiện – mà là thách thức đối với những người đã tận hưởng sự hoang phí, vô trách nhiệm trong suốt thời gian tôi rời đi.
Tôi biết, nếu không nhanh chóng nắm bắt và xử lý, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Trần Duy Khang xuất hiện tại văn phòng từ sáng sớm. Anh không chỉ là cố vấn mà dường như còn là người tôi có thể dựa vào lúc này.
Anh đưa cho tôi một bản báo cáo chi tiết về tình hình các phòng ban. Những con số khô khan ấy lại cho thấy những “lỗ hổng chết người” mà tôi chưa từng nghĩ đến: hợp đồng ký kết mờ ám, ngân sách bị rút ruột, nhân sự cấp cao bị thao túng.
— “Chúng ta cần phải xử lý từng người một,” anh nói, ánh mắt sắc bén.
Tôi gật đầu, lòng dần ổn định.
— “Tôi muốn bắt đầu bằng bộ phận tài chính. Đây là nơi quan trọng nhất. Nếu không làm tốt, mọi thứ sẽ không đứng vững.”
Anh đồng ý và đề nghị đưa về một đội kiểm toán nội bộ độc lập.
Buổi chiều, tôi có cuộc họp riêng với các trưởng phòng. Trong số đó, có không ít những người đã lợi dụng vị trí để hưởng lợi cá nhân.
Tôi nhìn thẳng vào họ:
— “Tôi không cần biết các anh chị đã làm gì trong thời gian tôi vắng mặt. Nhưng tôi muốn các anh chị biết rằng, từ hôm nay, tôi sẽ không để ai làm hại công ty này nữa. Ai không đồng thuận, có thể chuẩn bị dọn đồ ra đi.”
Không khí im lặng. Không một lời phản bác.
Tôi cảm nhận được sức ép đang đè lên vai mình, nhưng cũng cảm thấy sức mạnh từ quyết tâm không khoan nhượng.
Tối đến, điện thoại tôi vang lên. Là tin nhắn từ người lạ, với nội dung đe dọa.
— “Tống Lam, dừng ngay kế hoạch tái cấu trúc nếu không muốn mất tất cả. Chúng tôi biết mọi chuyện.”
Tôi không hề sợ hãi. Trái lại, cảm giác đó chỉ làm tôi thêm kiên quyết.
Tôi trả lời:
— “Nếu các người muốn đối đầu, tôi sẵn sàng.”
Ngày hôm sau, Khang bất ngờ gọi tôi đến một quán cà phê vắng vẻ.
— “Có chuyện quan trọng,” anh nói.
Anh rút từ túi ra một tập hồ sơ dày cộp.
— “Đây là tài liệu tôi thu thập được từ các nguồn tin nội bộ. Có người trong ban quản lý đang cấu kết để bán thông tin công ty cho đối thủ.”
Tôi nhìn tập tài liệu, lòng bừng cháy.
— “Chúng ta phải làm gì?”
Anh cười lạnh:
— “Đầu tiên, tôi muốn em xác định được “gốc rễ” của vấn đề. Ai là kẻ chủ mưu. Chỉ khi đó, ta mới có thể dọn sạch.”
Tôi gật đầu.
— “Tôi sẽ không để họ làm hại công ty của mình lần nữa.”
Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ em trai.
— “Chị Lam, em có chuyện muốn nói.”
Tôi tò mò.
— “Gì thế?”
Giọng em run run:
— “Anh ấy… bạn gái em ấy… thực ra không phải người như chị nghĩ.”
Tôi không hiểu.
— “Ý em là sao?”
Em tôi thở dài:
— “Cô ta là trà xanh. Em phát hiện ra cô ta có mối quan hệ với một người đàn ông khác, đang cố tình gây chia rẽ trong gia đình mình.”
Tôi im lặng.
Những chuyện này không còn làm tôi bất ngờ nữa. Nhưng tôi biết, giờ là lúc cần tập trung toàn lực để xử lý mọi việc.
Ngày hôm sau, trong buổi họp ban tái cấu trúc, tôi công bố một quyết định mới:
— “Từ hôm nay, tất cả thông tin tài chính và hợp đồng đều phải qua kiểm duyệt của ủy ban kiểm soát độc lập. Ai vi phạm sẽ bị sa thải và xử lý theo pháp luật.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Tôi cảm nhận được sự ủng hộ, nhưng cũng biết không phải ai cũng vui.
Khang đứng bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
— “Em làm rất tốt.”
Tôi mỉm cười, trong lòng quyết tâm hơn bao giờ hết.
— “Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng tôi tin, không có gì là không thể.”