Sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp lớn với một tâm thế khác hẳn. Không còn là người phụ nữ đơn độc từng tự mình gánh vác cả thế giới, lần này tôi có đồng hành — Trần Duy Khang, người đàn ông với ánh mắt ấm áp nhưng đầy quyết đoán.
Anh đứng bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng như chưa từng có.
— “Cô chuẩn bị chưa?” Anh hỏi nhỏ.
— “Rất sẵn sàng.” Tôi đáp lại.
Tôi bước lên bục, nhìn quanh phòng họp đầy các lãnh đạo, quản lý và cổ đông. Nói thật, đây không còn là buổi họp hành đơn thuần, mà là một “buổi trình diễn” nhằm khôi phục niềm tin đã gần như cạn kiệt sau những biến cố vừa qua.
— “Chúng ta đều biết những gì đã xảy ra trong vài tuần qua,” tôi mở đầu, giọng chắc chắn. “Sự yếu kém trong quản lý, quyết định thiếu minh bạch đã đẩy công ty vào bờ vực thẳm. Nhưng hôm nay, tôi trở lại đây không phải để đổ lỗi hay tố cáo ai, mà để cùng các bạn vạch ra hướng đi mới.”
Tôi nhìn sâu vào từng ánh mắt.
— “Chúng ta sẽ thành lập ban tái cấu trúc, với mục tiêu tối ưu hóa chi phí, xây dựng lại đội ngũ quản lý có năng lực và minh bạch mọi hoạt động tài chính.”
Một vài người thì gật gù đồng tình, số khác vẫn còn e dè. Nhưng tôi biết, nếu không tạo được niềm tin ngay bây giờ, tôi sẽ mất luôn cơ hội cuối cùng.
Trần Duy Khang đứng lên, tiếp lời tôi:
— “Tôi sẽ đảm nhiệm vai trò cố vấn chiến lược cho ban tái cấu trúc. Với kinh nghiệm quản lý và phát triển doanh nghiệp quốc tế, tôi tin rằng chúng ta sẽ tạo ra những bước tiến đột phá.”
Cả phòng họp vang lên tiếng vỗ tay. Tôi nhìn Khang và cảm thấy một điều gì đó rất khác biệt: sự đồng hành thực sự, không còn là đơn độc.
Sau cuộc họp, chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa.
Trên đường đến quán, tôi không thể không hỏi:
— “Anh định giúp tôi thế nào?”
Anh cười nhẹ:
— “Trước hết, xây dựng lại hệ thống nhân sự. Tôi đã liên hệ với một số chuyên gia và nhà tư vấn. Thứ hai, cải thiện quy trình làm việc, tăng cường kiểm soát nội bộ và minh bạch tài chính. Cuối cùng, phát triển thêm các dự án mới phù hợp với xu hướng thị trường.”
— “Nghe có vẻ lý tưởng, nhưng liệu có thực tế không?” Tôi nghi ngờ.
Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn tràn đầy tự tin:
— “Chỉ cần cô không bỏ cuộc, tôi tin mọi chuyện sẽ khác.”
Tôi mỉm cười.
— “Vậy ta cùng cố gắng nhé.”
Về đến công ty, tôi nhận được email từ phòng truyền thông.
Nội dung gây sốc: Một bài báo “ẩn danh” được tung lên mạng xã hội, cáo buộc tôi “lợi dụng quyền lực để chiếm đoạt tài sản công ty”, “đưa người thân vào các vị trí quan trọng không đúng năng lực”, và “gây thất thoát tài sản hàng trăm tỷ.”
Tôi lập tức gọi người phụ trách truyền thông.
— “Tôi muốn kiểm tra nguồn tin, xử lý khẩn cấp bài viết này. Nếu để lan rộng, sẽ rất khó kiểm soát.”
Họ hứa sẽ nhanh chóng làm việc với các trang mạng để gỡ bài và điều tra.
Tôi thở dài.
Tôi đã quá quen với những cú đánh phủ đầu kiểu này. Người ta sợ tôi trở lại, sợ sự thay đổi tôi mang lại. Và những chiêu trò bẩn thỉu như thế này sẽ không chỉ dừng lại ở đây.
Chiều hôm đó, khi tôi đang làm việc thì có người gõ cửa.
Đó là cô trợ lý mới được tuyển, tên Hà My.
Cô nhỏ nhắn, mắt sáng, mang theo một tập hồ sơ.
— “Chào chị Tống Lam, em có thông tin về những người quản lý hiện tại. Em nghĩ chị nên xem qua để biết ai thực sự có năng lực và ai không.”
Tôi nhận tập hồ sơ, cảm ơn cô.
Cô My thì thầm:
— “Có một số người trong ban quản lý hiện tại bị lợi dụng bởi nhóm lợi ích trong công ty, họ chỉ biết tự bảo vệ mình, làm hại công ty.”
Tôi nhìn cô chăm chú.
— “Em có bằng chứng gì không?”
Cô lắc đầu.
— “Chưa, nhưng em đang thu thập.”
Tôi gật đầu:
— “Tốt. Hãy cẩn thận. Đây là cuộc chiến dài hơi.”
Tối đến, trong lúc tôi ngồi trên ban công, điện thoại reo lên.
Là Khang.
— “Anh muốn gặp em. Có chuyện quan trọng.”
Tôi đồng ý.
Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh.
Anh nghiêm túc:
— “Tôi muốn nói về quá khứ. Những gì đã xảy ra giữa chúng ta… và lý do anh rời bỏ em năm đó.”
Tôi nhìn anh, bất ngờ:
— “Anh định nói gì?”
Anh thở dài:
— “Anh đã từng thất bại. Thất bại trong kinh doanh, thất bại trong tình cảm. Rời bỏ em không phải vì anh không yêu, mà vì anh không muốn kéo em xuống với mình. Anh sợ mình sẽ làm em tổn thương thêm.”
Tôi im lặng, tim bỗng dưng nhói đau.
— “Anh từng rất yếu đuối…”
— “Nhưng giờ anh đã khác. Anh muốn cùng em xây dựng một tương lai mới, không chỉ là công việc mà còn là cuộc sống.”
Tôi cười cay đắng:
— “Em cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng liệu tình yêu có đủ để chống lại những sóng gió ngoài kia không?”
Anh nắm lấy tay tôi:
— “Anh không hứa không có khó khăn. Nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên em, cùng em chiến đấu.”
Ngày hôm sau, khi trở lại công ty, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt khác xưa — có người là sự tôn trọng, có người là sự dè chừng.
Tôi biết, con đường phía trước còn rất dài và đầy thử thách.
Nhưng giờ đây, tôi không đơn độc.