giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 5: Ngày Đầu Bán Vé Số


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, khi trời còn mờ sương, Minh đã thức dậy. Cậu bé cẩn thận gấp chồng vé số được chú Ba hàng xóm gửi bán, bỏ vào chiếc túi vải bạc màu mà mẹ khâu lại từ áo cũ. Tay nắm chặt quai túi, tim Minh đập thình thịch. Hôm nay là lần đầu tiên cậu bước ra phố một mình.

– Con nhớ cẩn thận, nghe chưa Minh. – Mẹ dặn, mắt đỏ hoe vì lo lắng. – Đừng đi xa quá, đừng tin ai lạ, và… nếu mệt thì ngồi nghỉ.

Minh gật đầu, nuốt nghẹn nỗi sợ trong lòng. Cậu biết mẹ muốn tự mình đi bán để đỡ gánh nặng cho con, nhưng thân thể mẹ đã rã rời. Cha thì nằm mê man trong buồng, hơi thở yếu ớt. Nếu cậu không đi, ai sẽ lo cho gia đình?

Con đường đất dẫn ra thị xã xa lạ như nuốt chửng bước chân bé nhỏ. Gió sớm thổi qua, bụi đỏ bám đầy gấu quần. Minh vừa đi vừa tự nhủ: “Mình làm được, nhất định làm được.”

Khi phố xá dần hiện ra, cậu choáng ngợp. Những ngôi nhà cao tầng, những cửa hàng rực rỡ, xe cộ chạy ồn ào. Minh hít một hơi sâu, cố lấy dũng khí rồi bước đến chợ.

– Vé số đây! Mua giúp con với! – Minh cất tiếng rụt rè.

Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt thờ ơ. Người ta lướt qua, như chẳng nhìn thấy cậu. Có bà bán cá còn quắc mắt:

– Xích qua! Đứng chắn chỗ buôn bán của tui à?

Minh lí nhí xin lỗi, chạy sang bên kia đường. Cậu giơ xấp vé số trước mặt mấy người đàn ông đang uống cà phê, giọng run run:

– Chú ơi, mua giúp con tờ vé số…

Một người cười khẩy, móc túi ném cho cậu một đồng xu lẻ, rồi nói:

– Thôi khỏi đưa số, coi như cho mày đó.

Tiếng cười giễu cợt vang lên từ bàn cà phê. Khuôn mặt Minh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tủi thân. Cậu cúi gằm mặt, cầm chặt đồng xu rồi bước đi. Trong lòng chỉ vang lên một câu: “Mình không xin, mình đi bán… Sao họ lại nhìn mình như ăn mày?”

Cả buổi sáng, Minh đi khắp nơi, từ chợ đến bến xe, rồi vòng quanh những con hẻm nhỏ. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, đôi chân rã rời. Nhưng xấp vé số trên tay vẫn còn gần nguyên.

Đến trưa, nắng đổ lửa. Minh khát khô cổ, bụng cồn cào, nhưng không dám ăn quà vặt vì sợ tốn tiền. Cậu ngồi bệt xuống gốc cây, lấy trong túi ra mảnh bánh khô mẹ dúi cho từ sáng, nhai chậm rãi để kéo dài.

Bỗng, một bóng người đàn ông cao lớn tiến đến. Hắn mặc áo sơ mi sộc sệch, mắt láo liên, giọng lè nhè mùi rượu:

– Thằng nhóc, đưa vé số đây coi!

Minh hoảng sợ, ôm chặt túi.

– Dạ… chú mua mấy tờ?

– Mua cái gì! Tao lấy hết! – Hắn gầm lên, rồi giật phăng xấp vé số khỏi tay Minh.

Cậu bé hoảng hốt, nước mắt chực trào:

– Chú ơi… đó là vé con đi bán, phải trả lại cho con…

Người đàn ông bật cười khinh khỉnh, xé một tờ rồi ném xuống đất. – Muốn lấy thì lượm đi!

Hắn bỏ đi, để lại Minh ngồi sụp xuống, tay run rẩy nhặt tờ vé số nhăn nhúm. Cậu cắn môi đến bật máu, tim nghẹn lại. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ lóe lên: “Dù khó thế nào, con cũng không bỏ cuộc. Con phải bán hết. Vì cha, vì mẹ.”

Chiều muộn, Minh lê từng bước nặng nhọc về nhà. Trong túi chỉ còn vài tờ vé số chưa bán được, nhưng với số ít tiền lời, cậu mua được gói thuốc hạ sốt rẻ tiền cho cha và một bó rau muống.

Nhìn thấy mẹ, Minh rưng rưng đưa số tiền nhàu nhĩ:

– Con bán được rồi, mẹ… mai con đi nữa.

Bà Hường ôm chầm lấy con, vừa khóc vừa cười. Trong đôi mắt mẹ, Minh thấy rõ niềm tự hào xen lẫn xót xa. Và ngay trong giây phút ấy, cậu bé hiểu rằng: từ nay, gánh nặng cuộc đời không còn chỉ trên vai mẹ nữa – mà chính cậu cũng sẽ gánh cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×