giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 6: Khi Hy Vọng Le Lói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày đầu ê chề và tủi hổ, Minh vẫn quyết không bỏ cuộc. Sáng sớm hôm sau, cậu lại ôm xấp vé số bước ra khỏi căn nhà tranh. Bàn tay gầy gò run run nhưng ánh mắt đã khác: kiên định và gan lì hơn.

Mẹ tiễn con ra cổng, dặn đi dặn lại:

– Nhớ coi chừng xe cộ… và nhớ giữ tiền cho kỹ.

Minh gật đầu, nở nụ cười gượng gạo, rồi đi thẳng ra phố.

Lần này, cậu không còn rụt rè nép mình như hôm trước. Cậu bước chậm rãi, quan sát từng góc phố, lắng nghe cách những đứa trẻ khác rao bán. Rồi Minh hít một hơi thật sâu, cất giọng lớn hơn:

– Vé số đây! Vé số may mắn đây!

Một ông lão bán phở đứng bên vỉa hè nghe tiếng rao, ngoảnh lại nhìn. Ông gọi:

– Lại đây nhóc, bán cho bác hai tờ.

Trái tim Minh như bật sáng. Cậu lật xấp vé số bằng hai tay run rẩy, đưa cho ông lão. Khi nhận mấy tờ tiền lẻ, Minh cúi đầu cảm ơn lí nhí. Lần đầu tiên, cậu bán được vé một cách đường hoàng, không bị khinh bỉ hay thương hại.

Niềm vui nhỏ bé ấy thôi thúc cậu. Suốt cả buổi sáng, Minh chạy khắp ngõ ngách, rao to hơn, dạn dĩ hơn. Dù nhiều người vẫn lắc đầu, quay lưng, nhưng thỉnh thoảng lại có một bàn tay chìa ra, mua giúp cậu vài tờ. Có bà cụ mua xong còn xoa đầu:

– Cố lên con, trời thương người chăm chỉ.

Nghe câu ấy, mắt Minh cay xè. Trong lòng cậu bé mười hai tuổi, câu nói đó còn quý hơn cả tiền.

Đến trưa, Minh ghé vào mái hiên nghỉ. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chân đau nhức, nhưng trong túi đã có những tờ tiền lẻ quý giá. Cậu lôi ra ngắm nghía, lòng lâng lâng. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận rõ ràng: mình cũng có thể kiếm tiền bằng chính sức lực của mình.

Chiều xuống, phố xá lên đèn. Minh còn sót lại vài tờ cuối cùng. Cậu đứng chần chừ trước một quán nước, mạnh dạn cất giọng:

– Cô ơi, mua giúp con tờ vé số cuối cùng với!

Người phụ nữ bán nước cười hiền hậu, rút tiền ra mua hết số vé còn lại. Minh cảm ơn rối rít, tim đập rộn rã. Lần đầu tiên, cậu bán hết vé.

Trên đường về, Minh bước đi mà như bay. Cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, gió mang hương lúa chín thoảng qua. Cậu thấy trong lòng dấy lên một cảm giác chưa từng có: hy vọng.

Về đến nhà, Minh đặt số tiền nhàu nhĩ lên bàn. Mẹ ngạc nhiên nhìn con, đôi mắt rưng rưng:

– Con… bán hết rồi sao?

– Dạ, hết rồi mẹ! – Minh cười rạng rỡ. – Con hứa từ nay ngày nào cũng bán hết!

Bà Hường ôm chầm lấy con, nước mắt lăn dài nhưng miệng vẫn cười. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cả căn nhà tranh như bừng sáng.

Ngoài kia, bóng tối vẫn bao phủ, bệnh tật và nghèo đói vẫn bủa vây. Nhưng trong lòng Minh, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên – ngọn lửa của niềm tin rằng dù cuộc đời khắc nghiệt đến đâu, nếu không bỏ cuộc, ánh sáng vẫn có thể le lói nơi cuối đường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×