giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 7: Cái Giá Của Đồng Tiền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau mấy ngày quen dần với việc bán vé số, Minh bắt đầu thấy tự tin hơn. Mỗi sáng, cậu bé khoác chiếc túi vải cũ, bước ra phố với niềm hy vọng sẽ bán hết để mua thêm thuốc cho cha, thêm gạo cho mẹ. Những tờ tiền lẻ gom góp từ bao bàn tay tử tế đã trở thành động lực cho cậu.

Hôm đó, trời xám xịt, gió hun hút thổi báo hiệu cơn mưa sắp tới. Minh vừa rao vừa chạy vội khắp chợ. Khi xấp vé còn gần nửa, một người đàn ông trạc bốn mươi tiến lại. Ông ta mặc quần áo tươm tất, dáng vẻ bệ vệ, giọng nói ngọt ngào:

– Con trai, đưa chú xem ít vé nào.

Minh vội vàng chìa ra, lòng mừng rỡ. Người đàn ông ngắm nghía rồi cười:

– Chú lấy hết nhé, khỏi phải đi rong nữa. Con may mắn rồi.

Nghe vậy, tim Minh đập rộn ràng. Được bán cả xấp một lúc nghĩa là hôm nay sẽ xong sớm, có thêm tiền mang về cho mẹ. Cậu rụt rè:

– Dạ… vậy chú cho con tiền…

Người đàn ông xua tay:

– Yên tâm, chú gửi tiền ngay. Nhưng chú không mang lẻ, để chú vào quán đổi rồi ra đưa con. Con ngồi đây chờ nhé.

Ông ta kẹp cả xấp vé số vào tay, quay lưng đi về phía quán cà phê. Minh nhìn theo, trong lòng dấy lên chút băn khoăn. Nhưng rồi cậu tự nhủ: “Ăn mặc sang trọng thế, chắc không lừa mình đâu…”

Cậu ngồi chờ. Một phút. Năm phút. Mười phút. Bóng người đàn ông biến mất. Minh hoảng hốt chạy vào quán hỏi, nhưng chẳng ai thấy người nào như thế.

Tim cậu bé như rơi xuống vực. Xấp vé số – cả vốn lẫn lời – đã mất sạch. Mồ hôi lạnh toát ra, đôi chân run rẩy. Minh bần thần ngồi phịch xuống vỉa hè, nước mắt trào ra không ngăn nổi.

– Sao… sao lại thế này… – Cậu nấc lên.

Trong đầu Minh vang vọng lời mẹ dặn: “Nhớ giữ tiền cho kỹ.” Cậu đã không giữ nổi, thậm chí còn để mất cả vé. Hình ảnh cha nằm thoi thóp, mẹ gầy guộc nhọc nhằn chợt hiện lên khiến nỗi ân hận đè nặng đến nghẹt thở.

Cơn mưa bất chợt đổ xuống, lạnh buốt. Minh ngồi co ro, để mặc mưa xối ướt hết quần áo, tay che gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tuyệt vọng. Người qua kẻ lại, có người liếc nhìn, có người thờ ơ, chẳng ai dừng lại.

Đêm đó, Minh lê bước về nhà, người ướt sũng, bàn tay trắng trơn. Cậu đặt túi vải rỗng không lên bàn, cúi gằm mặt không dám nhìn mẹ.

Bà Hường hiểu ngay, nhưng không trách mắng. Bà chỉ ôm con vào lòng, bàn tay run run vuốt mái tóc ướt:

– Không sao đâu con… mất rồi thì mai bán lại. Chỉ cần con an toàn là mẹ mừng rồi.

Nghe vậy, nước mắt Minh trào ra như suối. Trong bóng tối, cậu bé thầm siết chặt nắm tay:

“Con đã học được rồi… đồng tiền không dễ kiếm, và xã hội không phải ai cũng tử tế. Nhưng con sẽ không bỏ cuộc. Con phải mạnh mẽ hơn, để không ai lừa con, không ai cướp mất hy vọng của gia đình nữa.”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi lộp bộp trên mái tranh, như tiếng gõ nhịp cho lời thề thầm lặng của một cậu bé mười hai tuổi vừa học bài học cay đắng đầu tiên về cái giá của đồng tiền.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×