Sáng hôm sau, mặt trời rọi qua khung kính, phản chiếu lên những ô cửa sáng rực của Trường Hải Group. Lâm An Nhiên bước vào sảnh, gương mặt vẫn còn hơi tái vì mất ngủ. Cả đêm qua cô không ngừng nghĩ về ánh mắt của anh — ánh nhìn vừa dịu dàng vừa xa xăm, như thể anh thấy ở cô điều gì đó không thuộc về hiện tại.
Trong phòng tổng tài, không khí vẫn như mọi khi: gọn gàng, yên tĩnh và lạnh lẽo. Anh đang xem lại hồ sơ khi cô gõ cửa bước vào.
“Chào tổng tài, tôi mang lịch trình hôm nay.”
“Để lên bàn.”
Cô đặt xuống, định lui ra thì anh cất giọng, vẫn không ngẩng đầu.
“Đêm qua cô về mấy giờ?”
Cô khựng lại. “Khoảng gần mười hai giờ.”
“Không nên về muộn một mình.”
Cô thoáng ngạc nhiên, mỉm cười nhạt. “Tôi quen rồi. Anh không cần lo.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc bén thoáng qua tia không hài lòng. “Tôi không hỏi để quan tâm. Tôi chỉ không muốn nhân viên kiệt sức rồi ảnh hưởng đến tiến độ.”
Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghe rõ từng nhịp đập không bình thường của trái tim.
Cả buổi sáng, anh họp liên tục. Cô đứng ghi chép phía sau, thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua anh. Mỗi khi anh nói, cả căn phòng như bị cuốn theo sự uy nghi và khí chất mạnh mẽ đó. Không một ai dám xen ngang. Nhưng chỉ mình cô nhìn thấy, giữa ánh mắt ấy có những khoảnh khắc vụn vỡ, như thể anh đang giấu đi điều gì sâu kín.
Giờ nghỉ trưa, cô ở lại phòng làm việc để hoàn thành bảng báo cáo. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, cô ngẩng đầu — anh bước vào.
“Anh chưa nghỉ sao?”
“Không quen ăn một mình.”
Câu trả lời ngắn gọn khiến cô bất ngờ. Anh đặt túi đồ ăn xuống bàn, giọng đều đều. “Căn tin hôm nay nấu nhiều, tôi gọi thừa. Cô ăn đi.”
“Anh mang cho tôi?”
“Cô không ăn, thì phí.”
Cô khẽ mỉm cười. “Cảm ơn, vậy tôi xin phép.”
Hai người ngồi đối diện, trong căn phòng sáng yên tĩnh. Cô ăn chậm rãi, thi thoảng liếc nhìn anh. Anh ngồi nghiêng, áo sơ mi trắng hơi mở cổ, mái tóc rối nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có gì đó khác thường — không còn là vị tổng tài băng giá, mà là một người đàn ông đang cố giữ lấy một điều mong manh nào đó trong tim.
“Anh lúc nào cũng làm việc như thế này sao?” cô khẽ hỏi.
“Công việc giúp tôi không nghĩ đến những thứ khác.”
“Những thứ khác?”
Anh nhìn ra cửa sổ, giọng khẽ xuống. “Ký ức chẳng đáng nhớ.”
Cô im lặng, không dám hỏi thêm.
Chiều hôm đó, khi mọi người đã rời đi, cô còn ở lại sắp xếp lại tài liệu. Anh đi ngang qua, dừng lại.
“Cô chưa về?”
“Còn vài bảng dữ liệu cần hoàn thiện.”
“Đưa tôi xem.”
Cô lúng túng chuyển laptop về phía anh. Anh cúi xuống, ánh mắt tập trung, gương mặt gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở anh phả nhẹ bên tai. Tim cô đập loạn, mùi hương nhẹ từ nước hoa anh khiến đầu óc cô trống rỗng.
“Phần này số liệu lệch.” Anh nói nhỏ.
“Tôi sẽ sửa lại ngay.”
“Không cần, để tôi chỉ.” Anh cầm chuột, tay anh chạm khẽ lên mu bàn tay cô. Chạm nhẹ, nhưng như luồng điện chạy qua. Cô khẽ rụt lại, anh nhận ra, cũng dừng động tác. Cả hai lặng vài giây. Anh rút tay, giọng trở lại bình thường.
“Lần sau cẩn thận hơn.”
“Vâng.”
Không khí trở nên căng thẳng. Cô thu dọn máy, đứng dậy. “Tôi về trước.”
“Khoan.”
Cô dừng lại, quay đầu.
“Ngày mai công ty có buổi gặp gỡ đối tác ngoài giờ. Cô đi cùng tôi.”
“Vâng.”
“Chuẩn bị trang phục phù hợp.”
“Dạ, tôi hiểu.”
Anh nhìn cô một lát, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt sáng ánh lên sự ngạc nhiên và lúng túng. “Cô không cần quá căng thẳng. Tôi chỉ cần người đáng tin đi cùng.”
“Vậy là tôi được tin tưởng rồi sao?”
Anh khẽ cười, nụ cười mỏng nhẹ nhưng hiếm hoi. “Có vẻ vậy.”
Tối hôm đó, cô đứng bên cửa sổ phòng trọ, nhìn mưa rơi lác đác. Từ ngày làm việc với anh, mỗi cơn mưa đều khiến cô nhớ lại ánh nhìn ấy — vừa lạnh, vừa ấm, vừa xa, vừa gần. Cô sợ cảm xúc của mình lớn dần lên như cơn mưa kia, không cách nào dừng lại.
Hôm sau, cô chọn bộ váy đen dài đơn giản, tóc búi gọn, trang điểm nhẹ. Khi cô bước ra khỏi sảnh, anh đã đứng chờ bên chiếc xe sang. Ánh mắt anh khẽ lướt qua cô, dừng lại một giây lâu hơn bình thường.
“Cô trông khác lắm.”
“Khác tốt hay khác xấu?”
“Khác... khiến người ta khó rời mắt.”
Câu nói khiến cô khựng lại, tim đập thình thịch. Anh cũng dường như nhận ra, liền quay đi, mở cửa xe. “Lên đi.”
Buổi gặp diễn ra trong nhà hàng sang trọng. Ánh đèn vàng phủ lên không gian tinh tế. Cô ngồi cạnh anh, lặng lẽ ghi chép và theo dõi. Nhưng giữa những cuộc trao đổi bằng tiếng Anh, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt anh thỉnh thoảng lướt qua, đầy ẩn ý.
Sau buổi tiệc, anh đưa cô về. Trên đường, thành phố chìm trong mưa nhẹ. Xe chạy chậm giữa ánh đèn mờ. Cô nhìn ra ngoài, giọng khẽ.
“Tôi cứ tưởng người như anh chẳng bao giờ quan tâm ai.”
“Và cô nghĩ cô là ai mà khiến tôi thay đổi?”
Cô cười, nhẹ như hơi thở. “Tôi đâu dám nghĩ thế.”
Anh quay sang, giọng thấp hơn. “Nhưng cô đã khiến tôi nhớ đến điều tôi cố quên.”
Không khí lặng đi. Tiếng mưa gõ lên kính, đều đều mà dai dẳng. Cô không dám hỏi, chỉ im lặng. Anh nghiêng người, ánh mắt chạm vào cô.
“Nếu tôi nói… cô khiến tôi cảm thấy yên bình, cô có tin không?”
Cô ngẩn ra. “Tôi... không biết. Nhưng nếu là thật, tôi sẽ trân trọng điều đó.”
Anh nhìn cô thêm một giây, rồi quay đi, giọng khàn hẳn. “Đừng tin vào lời của tôi. Tôi vốn chẳng giỏi giữ ai ở lại.”
Xe dừng lại trước căn hộ cô. Cô bước xuống, quay lại nhìn anh. Ánh đèn hắt lên gương mặt anh, một nửa sáng, một nửa chìm trong bóng tối.
“Chúc anh ngủ ngon.”
Anh không đáp, chỉ nhìn theo. Khi cô khép cửa, anh mới khẽ thở dài, bàn tay nắm chặt vô lăng. Trong ngực anh, thứ gì đó đang khuấy động, hỗn loạn và thật.
Còn cô, khi bước vào căn phòng nhỏ, trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô áp tay lên ngực, khẽ cười với chính mình. Cảm giác ấy – sợ hãi và ngọt ngào – hòa vào nhau, như mưa và nắng cùng lúc.
Cả hai đều biết, họ đang tiến gần hơn đến một điều không thể gọi tên. Nhưng khi trái tim đã bắt đầu lên tiếng, lý trí dường như chỉ còn là một bức tường mong manh, chờ ngày sụp đổ.