Đêm trôi qua nhanh như thể chưa từng bắt đầu. Sáng hôm sau, khi An Nhiên đến công ty, cô vẫn còn cảm giác mơ hồ từ cuộc trò chuyện tối qua. Mọi thứ giữa cô và Hàn Vũ Thần dường như đã thay đổi — không rõ ràng, nhưng có một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần hơn, dù không ai nói ra.
Cô đi qua dãy hành lang dài, ánh sáng buổi sớm hắt qua khung kính khiến gương mặt cô nhuộm một lớp vàng nhạt. Khi bước vào phòng, anh đã ngồi sẵn, tay cầm tách cà phê, gương mặt tập trung nhưng ánh mắt lại phảng phất nét mệt mỏi.
“Chào tổng tài.”
“Cô đến sớm.”
“Vì hôm nay có cuộc họp chiến lược, tôi muốn chuẩn bị trước.”
Anh khẽ gật, giọng trầm ấm hơn thường ngày. “Tốt.”
Suốt buổi họp, cô đứng phía sau anh, ghi chép từng câu nói. Ánh mắt anh sáng, giọng nói dứt khoát, từng quyết định đều khiến người khác nể phục. Cô không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh trong vai trò đó, trong lòng lại dấy lên một niềm kiêu hãnh khó tả — giống như cô đang đứng bên cạnh một ngọn núi mà bản thân không thể với tới.
Sau cuộc họp, anh ra hiệu cô ở lại. Khi mọi người rời khỏi phòng, chỉ còn hai người.
“Cô thấy thế nào về kế hoạch hợp tác mới?” anh hỏi, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa kính.
“Tôi nghĩ rủi ro khá cao. Nếu đối tác không giữ đúng cam kết, công ty sẽ chịu thiệt lớn.”
Anh quay lại, ánh nhìn sâu và sắc. “Và cô nghĩ tôi nên làm gì?”
“Giảm một phần quyền kiểm soát để tạo lòng tin. Đôi khi, người ta chỉ cần thấy anh sẵn lòng chia sẻ quyền lợi, họ mới trung thành thật sự.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi bật cười nhẹ. “Cô không làm chính trị, nhưng nói chuyện như một người hiểu rõ lòng người.”
“Vì tôi từng mất lòng tin của người khác,” cô đáp khẽ.
Anh im lặng. Một giây, ánh mắt anh thoáng trầm xuống. “Tôi cũng vậy.”
Khoảnh khắc ấy, giữa họ không còn là tổng tài và nhân viên. Chỉ còn hai con người từng tổn thương, đang nhìn thấy nhau trong chính nỗi cô đơn của mình.
Buổi chiều, công ty tổ chức sự kiện ký kết, toàn bộ ban giám đốc đều có mặt. Cô đứng sau hậu trường, điều chỉnh tài liệu và âm thanh. Khi anh bước ra giữa ánh đèn, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào anh — dáng người cao, bước đi tự tin, gương mặt lạnh lùng mà cuốn hút. Cô cảm giác tim mình thắt lại mà không rõ lý do.
Sau khi buổi lễ kết thúc, anh bị các đối tác giữ lại trò chuyện. Cô đứng ở xa, lặng lẽ quan sát, đến khi ánh mắt anh vô tình chạm vào cô. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ khiến cô thấy mình như bị lộ. Anh nhìn cô, khẽ gật đầu. Một cái gật đầu đơn giản, nhưng khiến cô thấy yên tâm kỳ lạ.
Khi mọi người rời đi, anh đến bên cô.
“Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn anh.”
“Cô có mệt không?”
“Không nhiều, chỉ hơi khát.”
Anh đưa ly nước. “Uống đi. Ngày mai có buổi họp ngoài thành phố, cô đi cùng tôi.”
“Dạ.”
Tối đó, họ bay đến Đà Lạt cho buổi ký kết dự án khu nghỉ dưỡng. Khách sạn nơi đoàn nghỉ nằm trên đồi cao, gió lạnh thổi qua từng cành thông. Cô chưa từng đi công tác xa cùng anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối.
Khi họ đến nơi, anh nhận phòng riêng, còn cô ở tầng dưới. Buổi tối, sau bữa ăn cùng đoàn, anh ra ngoài hiên, tay cầm ly rượu vang, nhìn xuống thung lũng mờ sương. Cô đi ngang qua, dừng lại.
“Anh vẫn chưa nghỉ?”
“Không ngủ được.”
“Vì công việc?”
“Vì mọi thứ.”
Cô đứng cạnh anh, gió lạnh thổi làm tóc cô khẽ bay. Anh quay sang, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Cô không sợ lạnh sao?”
“Có chứ. Nhưng nếu trốn tránh, sẽ không cảm nhận được vẻ đẹp của nơi này.”
“Cô luôn có cách nói khiến người khác thấy nhẹ nhõm.”
“Anh thì luôn khiến người khác cảm thấy xa cách.”
Anh cười, nhẹ nhưng buồn. “Tôi không biết cách khác để tồn tại.”
Cả hai im lặng nhìn xuống thung lũng. Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ xa xa, gió mang mùi thông và sương ẩm. Cô chợt hỏi:
“Anh từng yêu ai chưa?”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm. “Từng.”
“Và cô ấy…?”
“Đã rời đi.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không biết cách giữ.”
Cô cúi đầu, không biết nên nói gì. Gió thổi qua, lạnh buốt. Anh đưa áo khoác cho cô.
“Khoác vào.”
“Anh thì sao?”
“Tôi chịu được.”
Cô cười khẽ. “Anh lúc nào cũng như vậy — chịu được, nhưng không bao giờ nói thật lòng.”
Anh nhìn cô, giọng trầm xuống. “Còn cô, lúc nào cũng khiến tôi muốn nói điều mình giấu.”
Tim cô khẽ run. Trong ánh trăng mờ, ánh mắt anh dường như gần hơn, hơi thở anh hòa vào gió lạnh. Cô lùi lại nửa bước, cố giữ bình tĩnh.
“Tôi… tôi nên về nghỉ.”
“Phải rồi.” Anh cười nhẹ, xoay người đi. Nhưng khi cô vừa quay đi, anh gọi khẽ: “Lâm An Nhiên.”
Cô dừng lại.
“Đừng để người khác thấy cô yếu đuối.”
“Còn anh?”
“Tôi không còn quyền yếu đuối nữa.”
Đêm ấy, cô nằm mãi không ngủ. Ngoài kia, gió rít qua khe cửa, tiếng lá thông xào xạc như thì thầm điều gì đó. Trong lòng cô, hình ảnh anh đứng dưới ánh trăng cứ hiện lên, mờ ảo mà rõ ràng.
Sáng hôm sau, khi cô xuống sảnh, anh đã đợi sẵn. Anh trông có vẻ mệt, nhưng ánh mắt vẫn sáng.
“Ngủ không ngon à?” cô hỏi.
“Không tệ. Còn cô?”
“Giống anh.”
Anh mỉm cười nhẹ. “Vậy là giống nhau.”
Buổi ký kết diễn ra thuận lợi. Khi tất cả kết thúc, anh nhìn cô, ánh mắt thoáng ấm.
“Cảm ơn vì đã đi cùng tôi.”
“Đó là công việc của tôi.”
“Không. Là vì cô khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.”
Cô không biết nên trả lời thế nào. Trong khoảnh khắc ấy, giữa khung cảnh sương giăng, anh nhìn cô như thể mọi ồn ào thế giới đều lùi xa. Chỉ có hai người, hai trái tim, và sự im lặng chứa đầy điều chưa nói.
Khi họ trở về thành phố, mưa lại rơi trên mặt kính. Cô nhìn ra ngoài, thấy phản chiếu đôi mắt anh trong gương xe — ánh nhìn ấy không còn lạnh như ngày đầu tiên, mà mang chút dịu dàng, chút hoang mang, và chút gì đó mà cô không dám gọi tên.
Cả hai đều biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng một khi trái tim đã rẽ sang hướng khác, không ai có thể quay lại như cũ.