Buổi sáng ở thành phố lại bắt đầu bằng một cơn mưa nhẹ. Giọt nước đọng trên kính phản chiếu ánh đèn sớm, làm mọi thứ trở nên mơ hồ như trong giấc mộng. Lâm An Nhiên ngồi trên ghế xe, im lặng nhìn ra ngoài. Chuyến công tác vừa kết thúc, nhưng dư âm của những điều chưa nói vẫn còn đọng lại giữa cô và Hàn Vũ Thần.
Anh ngồi bên cạnh, tập trung lái xe. Ánh sáng xám hắt lên gương mặt khiến đường nét anh càng thêm lạnh lùng, xa cách. Cô muốn mở lời, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đang bao quanh.
“Anh có mệt không?” – cuối cùng cô vẫn lên tiếng.
“Không. Tôi quen rồi.”
“Anh luôn quen với mọi thứ.”
Anh thoáng cười nhạt. “Còn cô thì luôn để tâm đến mọi thứ.”
Câu nói ấy khiến tim cô khẽ run, như vừa bị chạm đến phần sâu nhất trong lòng.
Khi xe dừng ở tầng hầm, cô bước ra, kéo áo khoác che bớt gió lạnh. Anh đi sau, ánh mắt vô tình dõi theo dáng người nhỏ bé ấy. Một cảm giác lạ lùng dâng lên — vừa muốn giữ lại, vừa muốn né tránh. Anh không hiểu, chỉ biết rằng từ ngày cô bước vào cuộc sống của mình, thế giới vốn tĩnh lặng của anh bắt đầu rối loạn.
Buổi chiều, tin đồn lan khắp công ty: tổng tài được đồn là đang “quan tâm đặc biệt” đến trợ lý riêng. Những lời bàn tán thì thầm sau lưng khiến An Nhiên thấy nghẹn. Cô cúi đầu, tập trung làm việc, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt soi mói của đồng nghiệp, cô không thể không thấy đau.
Đến chiều, cô nhận được tin: anh gọi cô vào phòng họp riêng. Cánh cửa đóng lại, chỉ còn hai người.
“Có chuyện gì sao?” anh hỏi, giọng trầm.
“Không… chỉ là có vài lời đồn trong công ty. Tôi sợ ảnh hưởng đến anh.”
Anh im lặng một lát, rồi khẽ cười. “Cô nghĩ tôi quan tâm đến những lời đồn sao?”
“Nhưng tôi thì có. Tôi không muốn bị hiểu lầm.”
Anh bước đến gần, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Cô sợ người khác hiểu lầm, hay sợ bản thân mình không thể phân biệt được đâu là công việc, đâu là cảm xúc thật?”
Cô sững lại, tim đập mạnh.
“Tôi… tôi chỉ không muốn mất đi vị trí này.”
“Vị trí trợ lý, hay vị trí bên cạnh tôi?”
Câu hỏi ấy khiến cô nghẹn lời. Không khí trong phòng dường như ngưng đọng. Anh tiến thêm một bước, khoảng cách chỉ còn nửa sải tay. Mùi hương trên người anh thoảng qua, trộn lẫn với hơi thở nồng ấm.
“Anh đừng nói vậy…” cô khẽ lùi lại.
“Vì sao?”
“Vì anh là cấp trên của tôi.”
“Và nếu tôi không phải thì sao?”
Cô im lặng, ánh mắt rối loạn. Anh nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi xoay người, giọng trở lại lạnh lùng. “Ra ngoài đi. Tôi cần tập trung.”
Cô cúi đầu, khẽ đáp. “Vâng.”
Cánh cửa khép lại sau lưng cô, để lại khoảng không nặng trĩu. Anh đứng đó, ngón tay siết chặt mép bàn. Trong lòng, anh biết mình vừa đi quá xa. Nhưng anh không thể dừng lại — vì mỗi khi nhìn thấy ánh mắt trong veo ấy, những lớp phòng bị của anh tan biến như chưa từng tồn tại.
Tối hôm đó, cô rời công ty muộn. Trời lại mưa, những giọt nước rơi nặng nề như tâm trạng cô. Khi bước ra khỏi sảnh, cô thấy anh đang đứng cạnh xe, tay cầm ô.
“Lên xe đi, tôi đưa về.”
“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được.”
“Đừng cãi.”
Cô khẽ thở dài, rồi lên xe. Cả quãng đường, hai người không nói gì. Chỉ có tiếng mưa gõ đều lên kính.
Khi xe dừng trước căn hộ, cô định mở cửa thì anh nói khẽ:
“Đừng để những lời người khác khiến cô thay đổi.”
Cô quay lại, nhìn anh. “Còn anh, anh có thay đổi vì tôi không?”
Anh im lặng. Cô cười buồn, rồi khẽ nói:
“Vậy thì đừng tốt với tôi quá, vì tôi không biết phải giữ khoảng cách thế nào nữa.”
Cô mở cửa, bước vào màn mưa. Anh nhìn theo, đôi mắt tối lại. Anh biết cô đang nói thật, và điều đó khiến anh sợ — sợ rằng chỉ cần một bước nữa thôi, mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước.
Đêm ấy, anh về nhà, mở ngăn kéo, lấy ra bức ảnh cũ. Người trong ảnh mỉm cười — nụ cười từng là nguồn sống của anh, giờ chỉ còn là vết thương không liền sẹo.
“Vy à… nếu là em, em sẽ làm gì?”
Bức ảnh im lặng. Còn anh, chỉ có thể ngồi đó, giữa căn phòng tối, với trái tim đầy mâu thuẫn.
Còn An Nhiên, trong căn phòng nhỏ, cô nhìn ra ngoài ô cửa kính. Tiếng mưa rơi đều, lạnh và buồn. Cô tự hỏi, liệu thứ tình cảm mơ hồ này có phải chỉ là ảo giác của một kẻ đang lạc vào ánh nhìn của người đàn ông quá xa tầm với?
Cô không biết rằng, cùng lúc ấy, anh cũng đang nhìn vào màn đêm, nghĩ đến cô. Hai con người ở hai nơi khác nhau, cùng chìm trong nỗi lặng im không lời — một khoảng cách gần đến mức chỉ cần một câu nói có thể xóa bỏ, nhưng cũng xa đến mức chỉ cần im lặng là có thể đánh mất nhau mãi mãi.