giấc mộng dưới mưa kính

Chương 7: Khi Cơn Gió Ngược Thổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau, bầu không khí trong công ty trở nên căng thẳng hơn thường lệ. Dự án mới vừa khởi động, tin đồn nội bộ lại nổi lên lần nữa — lần này dữ dội hơn, bởi sự xuất hiện của một người mới: Trác Kỳ Linh, giám đốc truyền thông, đồng thời là hôn thê cũ của tổng tài Hàn Vũ Thần.

Lâm An Nhiên nghe tin ấy khi đang ở phòng photocopy. Cô đứng lặng một lúc, tay cầm tập hồ sơ mà không nhận ra đã in xong từ lâu. Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán, những lời xì xào không ngừng vang bên tai:

“Nghe nói họ từng sắp cưới rồi đấy.”

“Cô ta về nước là để nối lại với tổng tài.”

“Vậy còn trợ lý riêng kia? Tội nghiệp thật.”

Cô cố phớt lờ, nhưng tim lại nhói lên. Buổi chiều, khi cô mang báo cáo lên phòng tổng tài, cửa mở ra, và người phụ nữ ấy đang ngồi đối diện anh — dáng vẻ tự tin, quý phái, giọng nói mềm mại nhưng đầy sức mạnh.

“Anh vẫn như xưa, Thần.”

“Công việc không cho phép tôi thay đổi nhiều.”

“Còn em thì vẫn nhớ cách anh uống cà phê.”

Anh khẽ nhướng mày. “Những thứ nhỏ nhặt không đáng để nhớ.”

Cô ta mỉm cười, ánh mắt sắc bén. “Vậy mà anh vẫn giữ ly cũ, giống hệt ngày xưa.”

Lâm An Nhiên đứng ở cửa, tay khẽ run. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt anh thoáng mềm lại. “Vào đi.”

Cô bước vào, đặt hồ sơ xuống bàn, giọng nhỏ nhưng rõ: “Báo cáo chi tiết của dự án Phoenix, thưa tổng tài.”

Trác Kỳ Linh quay sang, ánh nhìn quét qua cô từ đầu đến chân. “Trợ lý mới của anh à?”

“Phải.” Anh đáp ngắn gọn.

“Trông... thú vị hơn những người trước.”

Câu nói nhẹ, nhưng đầy ẩn ý. Cô cúi đầu. “Xin phép tôi ra ngoài.”

“Được,” anh đáp, giọng lạnh.

Cánh cửa khép lại. Cô bước đi mà lòng nặng trĩu. Trong đầu vang lên câu nói của đồng nghiệp: “Hôn thê cũ quay lại để giành lại tổng tài.”

Buổi tối, khi cô chuẩn bị rời công ty, anh xuất hiện.

“Chờ tôi.”

Cô khẽ lùi lại. “Không cần đâu, tôi có thể tự về.”

“Cô đang giận?”

“Không. Tôi chỉ không muốn bị nói ra nói vào nữa.”

Anh nhìn cô, giọng khẽ nhưng kiên định. “Cô nghĩ tôi quan tâm đến những lời đó sao?”

“Nhưng tôi quan tâm.”

“Vì tôi?”

“Vì bản thân tôi.”

Cô cúi đầu, tránh ánh nhìn của anh. “Nếu anh vẫn còn người trong lòng, tôi không muốn làm người bị so sánh.”

Anh khẽ nhíu mày. “Cô đang nói đến Trác Kỳ Linh?”

“Không phải sao?”

Anh im lặng, ánh mắt tối lại. Một lúc sau, anh chỉ nói: “Cô không hiểu chuyện.”

Cô ngẩng lên, giọng run. “Vì anh không bao giờ chịu giải thích.”

“Vì tôi không cần.”

Câu nói lạnh lùng ấy như một nhát dao. Cô gật đầu, cười nhạt. “Đúng vậy. Tổng tài thì không cần giải thích với ai cả.”

Rồi cô quay lưng bước đi, để lại anh đứng lặng trong hành lang dài chỉ còn tiếng giày vọng lại.

Đêm đó, cô về đến nhà, buông túi xuống ghế, ngồi im. Lòng trống rỗng đến lạ. Cô nhận ra mình đang dần trở thành người phụ nữ mà chính cô từng thương hại — người cứ chờ đợi thứ tình cảm không tên, giữa những bức tường lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, khi cô đến công ty, Trác Kỳ Linh đã ngồi sẵn trong phòng tổng tài. Không khí giữa hai người có gì đó thân thuộc đến khó chịu.

“An Nhiên, chuẩn bị tài liệu cho buổi họp.”

“Vâng, thưa tổng tài.”

Trác Kỳ Linh nhìn theo, nụ cười nhạt. “Cô ta tận tâm thật.”

“Vì đó là công việc của cô ấy.”

“Hay vì anh khiến cô ta tận tâm?”

Anh nhìn cô ta, giọng lạnh. “Đừng nói linh tinh.”

Cô ta nhướn mày, cười dịu dàng. “Em chỉ hỏi thôi. Dù sao, người giống nhau thường thu hút nhau.”

Buổi chiều, cuộc họp căng thẳng kéo dài. Khi kết thúc, cô định rời đi thì Trác Kỳ Linh tiến lại gần.

“Cô biết không, Thần từng thích những cô gái biết giữ khoảng cách.”

“Cảm ơn chị, nhưng tôi không có ý định bước quá giới hạn.”

“Giới hạn?” Kỳ Linh khẽ cười. “Trong tình cảm, không ai biết giới hạn nằm ở đâu. Đôi khi chỉ một ánh nhìn cũng đủ vượt qua rồi.”

Câu nói ấy khiến cô khựng lại. Ánh mắt Kỳ Linh sắc như dao, nhưng nụ cười thì mềm mại. Cô không đáp, chỉ khẽ cúi đầu rồi bước đi.

Buổi tối, khi cô đang thu dọn, Hàn Vũ Thần gọi.

“Cô đang ở đâu?”

“Ở phòng làm việc.”

“Đợi tôi.”

Anh bước vào, ánh mắt mệt mỏi.

“Cô tránh mặt tôi suốt cả ngày.”

“Vì anh đang có người khác ở bên.”

“Cô đang hiểu lầm.”

“Vậy thì giải thích đi.”

Anh im lặng, rồi nói khẽ: “Kỳ Linh chỉ là quá khứ.”

“Nhưng quá khứ đó đang ở trước mắt tôi.”

Anh bước đến gần, ánh mắt anh như muốn xuyên qua tâm trí cô. “Nếu tôi nói… cô mới là hiện tại thì sao?”

Cô sững người. “Đừng nói điều mà anh không chắc.”

“Còn cô, có chắc rằng mình không cảm nhận gì sao?”

Cô lùi lại, giọng run. “Tôi không thể.”

“Vì sao?”

“Vì tôi sợ.”

“Cô sợ điều gì?”

“Sợ yêu một người không bao giờ thuộc về mình.”

Anh khựng lại. Lời cô như một lưỡi dao cắm sâu vào lòng anh. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở ra thật khẽ.

“Về đi. Tôi không muốn cô phải khó xử.”

Cô gật đầu, nhưng trong mắt đã ngấn nước.

Khi cô bước ra ngoài, mưa lại bắt đầu rơi. Còn anh, đứng giữa căn phòng trống, ánh đèn hắt lên gương mặt đầy mâu thuẫn. Anh biết mình đang dần mất kiểm soát. Và lần đầu tiên trong nhiều năm, anh sợ — sợ rằng nếu buông tay, cô sẽ biến mất khỏi thế giới vốn đã quá lạnh lẽo của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×