giấc mộng dưới mưa kính

Chương 8: Bóng Hình Sau Tấm Kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa vẫn rơi suốt đêm, kéo dài đến sáng hôm sau. Những vệt nước chảy thành dòng trên khung kính, phản chiếu ánh đèn văn phòng sáng sớm. Trường Hải Group bắt đầu một ngày mới, nhưng trong lòng Lâm An Nhiên, mọi thứ nặng trĩu như sương mù chưa tan.

Từ sau buổi tối hôm ấy, giữa cô và Hàn Vũ Thần như có một khoảng cách vô hình. Anh không còn tìm cô nhiều, công việc giao qua thư ký trung gian, ánh nhìn lướt qua nhau nơi hành lang cũng lạnh đi vài phần. Mọi thứ tưởng như trở lại bình thường, nhưng chính sự im lặng đó khiến trái tim cô thắt lại.

Buổi sáng, khi cô mang hồ sơ lên tầng cao nhất, cửa phòng tổng tài khẽ mở. Bên trong, Trác Kỳ Linh đang ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nhẹ nhàng mà kiêu kỳ, nụ cười vẫn giữ nguyên nét kiêu hãnh của người đã từng bước qua trái tim anh.

“An Nhiên, đặt tài liệu lên bàn giúp tôi.”

Cô làm theo, cố giữ giọng bình tĩnh: “Dạ.”

“Cảm ơn cô. À… cô vẫn ở vị trí trợ lý riêng đúng không?”

“Vâng.”

“Thật thú vị. Em từng giữ vị trí đó trước khi đi nước ngoài.”

Câu nói ấy khiến tay cô khẽ run. Cô cúi đầu: “Tôi chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình.”

“Phải, làm việc tốt sẽ được ghi nhận.” Kỳ Linh cười, ánh mắt sắc như dao. “Nhưng đừng quên, nơi này không phải ai cũng được phép đứng gần tổng tài.”

Cánh cửa khép lại sau lưng cô. Bước ra hành lang, cô thấy lòng nặng như đá. Mỗi câu nói của Trác Kỳ Linh không cần nặng lời, nhưng từng chữ đều nhắm đúng điểm yếu nhất trong tim cô.

Buổi chiều, khi cô rời phòng họp, đồng nghiệp rỉ tai nhau:

“Cô Trác quay lại rồi, nghe nói sẽ điều chuyển vài vị trí đấy.”

“Thế trợ lý tổng tài có bị ảnh hưởng không?”

“Chắc chắn. Ai mà chịu được hai người phụ nữ cùng đứng gần anh ta.”

An Nhiên im lặng. Cô không muốn nghe, nhưng chẳng thể trốn. Những lời đồn như sợi dây siết quanh cổ, khiến từng hơi thở trở nên nặng nề.

Chiều muộn, khi cô đang thu dọn, anh bước vào.

“Cô chưa về?”

“Vẫn còn vài bản báo cáo chưa hoàn thành.”

“Đưa tôi xem.”

Cô đặt tập hồ sơ xuống bàn. Anh lật từng trang, ánh mắt tập trung, rồi khẽ nói:

“Vẫn cẩn thận như mọi khi.”

“Đó là trách nhiệm của tôi.”

“Trách nhiệm, chứ không phải quan tâm?”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Giọng cô run nhẹ: “Giữa chúng ta… có gì để quan tâm đâu.”

“Cô thật sự nghĩ vậy sao?”

“Anh có Kỳ Linh bên cạnh rồi. Tôi không muốn người khác hiểu lầm.”

Anh khẽ thở ra, giọng thấp trầm. “Cô ấy trở về vì công việc, không phải vì tôi.”

“Nhưng mọi người đâu nghĩ vậy.”

“Cô quan tâm đến người khác nghĩ gì?”

“Không. Tôi chỉ không muốn chính mình bị kéo vào điều không thuộc về mình.”

Anh bước đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. “Cô nghĩ tôi có thể để ai khác xen vào giữa chúng ta sao?”

“Anh đang khiến mọi chuyện rối hơn.”

“Vì tôi không muốn mất cô.”

Cô khựng lại. Câu nói ấy khiến thế giới quanh cô im bặt. Anh đứng cách cô chỉ vài bước, hơi thở anh hòa vào không khí, ấm áp mà nguy hiểm. Cô muốn tin, nhưng lại sợ.

“Anh đừng nói những điều không thể giữ.”

“Còn cô, đừng trốn tránh điều mình đang cảm nhận.”

Cô lùi lại, mắt ươn ướt. “Tôi không đủ mạnh để tin.”

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi xoay người về phía cửa sổ. Ánh đèn phản chiếu bóng anh lên tấm kính — dáng đứng cô độc, trầm mặc.

“Ngày mai, tôi sẽ công bố điều chỉnh nhân sự,” anh nói mà không quay lại. “Cô cứ làm công việc của mình, đừng lo chuyện khác.”

“Anh định làm gì?”

“Bảo vệ cô, theo cách của tôi.”

Cô cắn môi, bước nhanh ra khỏi phòng. Khi cánh cửa khép lại, nước mắt cô rơi mà không kịp lau. Cô không biết mình đang sợ điều gì hơn: sự thật anh nói ra, hay cảm xúc đang lớn dần trong lòng mình.

Sáng hôm sau, cuộc họp nhân sự diễn ra. Mọi người xôn xao khi anh công bố danh sách mới. Trác Kỳ Linh được bổ nhiệm làm Giám đốc Truyền thông điều hành độc lập — không còn trực tiếp báo cáo cho anh. Còn cô, vẫn giữ vị trí trợ lý đặc biệt.

Không ai hiểu tại sao, nhưng những ánh mắt hướng về cô không còn thiện cảm. Trong căn phòng rộng, chỉ có ánh nhìn của anh dõi theo — trầm lặng mà kiên định.

Khi cuộc họp kết thúc, cô rời đi trong im lặng. Anh đứng nhìn theo, trong lòng dấy lên cảm giác lạ — vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng. Anh biết, càng bảo vệ cô, cô càng bị đẩy vào tâm bão. Nhưng anh không thể lùi nữa.

Tối hôm ấy, cô ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ánh đèn phản chiếu trên tấm kính. Ngoài kia, thành phố nhộn nhịp, nhưng trong lòng cô chỉ có khoảng trống mơ hồ.

Cô thì thầm với chính mình:

“Nếu anh thật sự muốn bảo vệ tôi, liệu có thể đừng khiến tôi đau đến vậy không, Hàn Vũ Thần…”

Ở nơi khác, anh cũng đứng nhìn ra cửa sổ, tay cầm ly rượu. Mưa lại rơi, chia đôi bóng hình anh trên kính. Anh biết, cuộc chiến giữa lý trí và con tim đã không thể tránh. Và người anh muốn giữ lại — cũng chính là người anh đang làm tổn thương từng chút một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×