giẻ lau không dùng để lau mặt

Chương 3: Giẻ Lau Không Dùng Để Lau Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trì Mặc không phải người dễ tin ai, càng không dễ để người khác bước vào phạm vi chiến lược của mình.

Vậy mà trong tuần đầu tiên, An Ninh đã được mời vào phòng họp cấp cao.

Không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Các giám đốc cấp dưới của Trì Thị nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác, xen lẫn khinh thường. Một số thậm chí không che giấu sự bất mãn khi cô, một người “ngoài ngành” – không có bằng cấp Ivy League, không danh tiếng trên thương trường – lại được xếp vào nhóm phân tích chiến lược.

Cô chẳng buồn giải thích.

Vì chẳng có gì để giải thích cả. Mục đích cô đến đây không phải để được chấp nhận. Cô đến để phá hủy.

“Cô muốn chơi, tôi sẽ mở bàn.” – Trì Mặc từng nói thế trong thang máy.

Ánh mắt hắn lúc đó sắc như dao, gần như muốn khắc sâu vào gương mặt cô.

Cô cười, không né tránh:

“Chỉ cần anh đủ lạnh để không rung tay khi quân cờ rơi máu.”

Tối hôm đó, cô mở máy tính cá nhân, đăng nhập vào hệ thống dữ liệu bí mật mà Trì Mặc cấp quyền truy cập.

Tập đoàn Thẩm Hồi – Dự án “Thành phố ánh sáng”.

Tên nghe mỹ miều, nhưng bên trong là những khoản đầu tư trùng lặp, dòng tiền không minh bạch, và sự liên kết mờ ám với một quỹ đầu tư ma từ Hồng Kông.

Cô ngồi đến hai giờ sáng. Mắt đau rát, tay lạnh toát. Nhưng không sao. Cô cần đào sâu. Cần cào lên những bí mật mà hắn từng cố chôn.

Cô từng là người nằm gọn trong lòng Thẩm Hồi, từng nghe hắn nói về lý tưởng và tương lai, từng tin vào từng lời hắn nói.

Nhưng giờ đây, thứ cô nhìn thấy chỉ là bản chất thật của một kẻ sẵn sàng đạp đổ tất cả để giữ lấy ảo tưởng của mình.

Một tuần sau.

Phòng họp Trì Thị. Toàn bộ ban lãnh đạo có mặt.

An Ninh đứng giữa căn phòng, chiếu lên màn hình bản phân tích dữ liệu cô đã tự tay tổng hợp.

“Dự án 'Thành phố ánh sáng' đang sử dụng hình thức đa tầng để chuyển đổi dòng tiền. Nếu đào kỹ, chúng ta sẽ thấy có dấu hiệu rửa tiền thông qua các công ty vỏ bọc tại Singapore và quỹ đầu tư Cánh Chim Biển tại Hồng Kông.”

Một giám đốc trung niên khoanh tay, cười lạnh:

“Cô có bằng chứng cụ thể hay chỉ là nghi ngờ?”

An Ninh mỉm cười, chuyển slide. Trên màn hình là loạt hóa đơn chuyển khoản, dấu xác nhận, thậm chí là chữ ký giả được phân tích bằng phần mềm AI.

Trì Mặc ngồi im suốt buổi. Chỉ khi cô dừng lời, hắn mới cất tiếng:

“Tiếp tục theo dõi. Chuẩn bị phương án đánh thẳng vào quỹ Cánh Chim Biển.”

Rồi hắn nhìn cô, mắt sâu như đáy biển:

“Tốt lắm.”

Lần đầu tiên, lời khen từ miệng hắn thốt ra.

Nhưng với An Ninh, đó không phải niềm vui.

Chỉ là một bước nhỏ trên con đường đầy máu.

Tối hôm đó.

Cô rời tòa nhà, bước vào xe riêng. Không ai biết, một chiếc xe khác cũng đang bám theo từ xa.

Thẩm Hồi ngồi trong xe, ánh mắt lạnh buốt.

Trợ lý nói:

“Anh chắc chắn là cô ấy đang cố phá anh.”

Thẩm Hồi không trả lời. Anh nhìn hình ảnh cô trên màn hình – đôi mắt kia không còn dịu dàng, ánh nhìn không còn ngây thơ.

Cô giờ đây là kẻ thù. Nhưng trong lòng anh… không hiểu sao lại nhói lên một tia tiếc nuối.

“Đừng động đến cô ấy,” cuối cùng anh chỉ nói thế.

“Vì anh còn yêu cô ấy sao?”

Anh nhắm mắt.

Không phải yêu. Mà là… biết mình đã mất một thứ không thể cứu vãn.

Còn An Ninh thì sao?

Cô trở về căn hộ cao cấp Trì Mặc sắp xếp tạm thời cho cô. Đứng trước gương, tháo đôi bông tai, cô nhìn chính mình – người phụ nữ trong gương không còn là cô gái ngây thơ ngày nào.

“An Ninh, mày đã bước lên bàn cờ,” cô tự nhủ, “Và lần này, hoặc thắng, hoặc chết.”

Cô mở máy, nhắn cho Trì Mặc:

“Tôi cần thêm quyền truy cập vào hồ sơ tài chính cá nhân của Thẩm Hồi.”

Chỉ một phút sau, hắn trả lời:

“Được. Nhưng cẩn thận. Cô không còn là người ngoài cuộc nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.