giẻ lau không dùng để lau mặt

Chương 4: Giẻ Lau Không Dùng Để Lau Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Ninh không ngủ suốt đêm.

Hồ sơ tài chính cá nhân của Thẩm Hồi được gửi tới trong một thư mục bảo mật chỉ mở được bằng vân tay và mã xác thực hai lớp. Cô phải sử dụng thiết bị chuyên dụng mà Trì Mặc đưa cho, và chỉ có đúng ba giờ để truy cập.

Trên màn hình, từng dòng số liệu lạnh lùng hiện ra.

Cô không ngạc nhiên khi thấy những khoản tiền chuyển ra nước ngoài theo định kỳ, nhưng thứ khiến cô khựng lại… là một khoản tiền được chuyển vào tài khoản của cô vào khoảng thời gian họ còn yêu nhau.

Cô chưa từng biết đến khoản tiền đó. Cũng chưa từng sử dụng.

Và người gửi chính là công ty con của Thẩm Hồi.

Một cú click.

Một đoạn ghi chú ngắn hiện lên:

“Phí hỗ trợ tái thiết hình ảnh – theo yêu cầu cá nhân. Mục đích: đầu tư thay đổi ngoại hình, nâng cao hình ảnh xã hội.”

Cô chết lặng.

Là vậy sao?

Lúc cô vừa tốt nghiệp, còn đang vật lộn với công việc tạm bợ, Thẩm Hồi đã xuất hiện – lịch thiệp, ga lăng, bao dung. Anh bảo cô không cần lo lắng về tiền, chỉ cần theo đuổi đam mê. Anh tặng cô những bộ váy, những đôi giày, trả học phí cho lớp tiếng Anh, thậm chí gợi ý cô chỉnh sửa gương mặt “một chút cho thanh thoát hơn”.

Cô đã từng cảm động.

Từng nghĩ đó là tình yêu bao dung.

Giờ mới biết… cô là một “dự án đầu tư”.

Một con rối được chế tác để vừa vặn với vai diễn “người yêu hoàn hảo” trong kịch bản sạch sẽ của hắn.

Tiếng thông báo vang lên – ba giờ truy cập đã kết thúc. Màn hình đen kịt.

An Ninh ngồi yên, tay nắm chặt mép bàn.

Lòng bàn tay lạnh ngắt. Không phải vì sợ hãi, mà vì cô biết: lần này, mình sẽ không chỉ đánh sập hắn bằng công việc, mà bằng chính những gì hắn từng xây dựng bằng dối trá.

Sáng hôm sau.

Trì Mặc có cuộc họp nội bộ. Cô không được triệu tập. Nhưng trợ lý riêng của hắn đích thân đến đưa cô một tấm thẻ mời – cho một sự kiện đầu tư cá nhân tổ chức vào tối nay.

“Anh Trì bảo cô nên xuất hiện,” trợ lý nói, “Và nhớ, không đi trễ.”

Cô nhướn mày: “Tôi là quân cờ hay là bình hoa di động?”

“Anh ấy không có thói quen mang hoa đến chiến trường,” người trợ lý đáp, môi cong nhẹ đầy hàm ý.

Tối hôm đó.

Sảnh khách sạn Lệ Giang, nơi giới đầu tư cao cấp hội tụ. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống hàng loạt gương mặt quyền lực. Cô mặc một chiếc đầm đen trễ vai đơn giản, không phô trương, không ngây thơ – vừa đủ để nổi bật, vừa đủ để khiến người ta dè chừng.

Và đúng như dự đoán, ánh mắt đầu tiên đập vào cô không phải của Trì Mặc… mà là Thẩm Hồi.

Anh đang đứng cạnh một người đàn ông trung niên – có lẽ là nhà đầu tư, tay vẫn cầm ly rượu, nhưng ánh mắt đã đóng băng khi nhìn thấy cô.

An Ninh mỉm cười, bước thẳng tới khu vực trung tâm, nơi Trì Mặc đang đứng giữa một nhóm nhà đầu tư ngoại quốc.

Cô gật đầu nhẹ:

“Xin lỗi, tôi đến trễ vài phút.”

Trì Mặc quay lại nhìn cô. Không cười, không biểu cảm, nhưng vẫn đưa tay ra:

“Đúng lúc. Tôi đang định giới thiệu cô.”

Rồi hắn quay sang những người còn lại:

“Đây là An Ninh – cố vấn đặc biệt của tôi. Cô ấy là người phụ trách dự án ‘Kế hoạch Giải mã thị trường Đông Nam Á’.”

Một cú đánh thẳng mặt vào Thẩm Hồi – người đang khởi động kế hoạch tương tự suốt sáu tháng qua.

Tiệc rượu trôi qua trong im lặng và ngầm đấu đá. Cô cười, nói, bắt tay, nhưng mọi giác quan đều căng như dây đàn. Cô biết, đêm nay là lời tuyên chiến.

Khi tiệc gần kết thúc, cô rút ra ngoài lấy không khí.

Bất ngờ, có tiếng bước chân phía sau.

Cô quay lại.

Là Thẩm Hồi.

“An Ninh.” Anh gọi tên cô, giọng khản đặc.

Cô không đáp.

Anh bước lại gần, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi:

“Tại sao em phải làm vậy? Em muốn gì?”

Cô nhìn anh, ánh mắt không còn yêu thương, không còn tôn thờ.

Chỉ còn lại sự xa lạ.

“Anh từng nói tôi là người đặc biệt. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một bản thiết kế – do anh vẽ ra, tô màu, chỉnh sửa để phù hợp với danh tiếng anh xây dựng.”

“Anh không…”

“Anh nên cầu nguyện,” cô ngắt lời, “rằng mình đã chuẩn bị đủ vững. Vì tôi sẽ phá nát toàn bộ đế chế mà anh đang níu giữ bằng móng tay đầy máu.”

Rồi cô quay đi, để lại Thẩm Hồi đứng lặng trong bóng tối.

Trên ban công tầng cao, Trì Mặc đã đứng đó từ lúc nào.

Hắn nhìn cô bước đến, không hỏi cô đã nói gì với Thẩm Hồi, cũng không bình luận.

Chỉ hỏi:

“Cô có biết mình đang chơi trò rất nguy hiểm không?”

Cô gật đầu:

“Biết. Nhưng tôi thà chết vì chơi cờ, còn hơn sống làm quân cờ cho người khác.”

Trì Mặc nhìn cô rất lâu. Một giây. Hai giây. Rồi quay người đi.

Nhưng trước khi bước vào trong, hắn dừng lại, giọng trầm thấp vang lên:

“Tốt. Vì từ giờ, cô không còn đường lui.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.