Những ngày hè ở làng quê trôi qua chậm rãi nhưng đầy sức sống. Hạ Linh và Nam Phong dần trở nên thân thiết hơn, gắn bó qua từng công việc nhỏ bé nhưng chứa đựng niềm vui giản dị.
Buổi sáng, khi sương còn vương trên lá lúa, Hạ Linh thường theo Nam Phong ra cánh đồng. Hai người cùng nhau học về mùa màng: phân loại giống lúa, nhổ cỏ, vun gốc. Nam Phong kiên nhẫn hướng dẫn cô từng bước, đôi tay lấm lem đất nhưng ánh mắt vẫn sáng lên niềm hứng khởi. Hạ Linh thấy lòng mình ấm áp, vừa ngạc nhiên vừa thích thú với sự tỉ mỉ, hiền lành của cậu.
“Cẩn thận kẻo gãy mạ đấy,” Nam Phong nhắc, tay đưa về phía Hạ Linh, cố gắng che chở từng nhánh lúa non.
“Em biết rồi mà,” Hạ Linh cười, nhưng lại thấy lòng rung động trước sự quan tâm đơn giản ấy.
Chiều đến, họ cùng nhau chăm sóc vườn hoa trước sân nhà Nam Phong. Hương hoa dại lan tỏa, tiếng chim hót rộn rã, và ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tán cây khiến khung cảnh trở nên như một bức tranh tĩnh lặng mà sống động. Hạ Linh trồng những bông hoa mới, trong khi Nam Phong nhổ cỏ và tưới nước. Đôi lúc, cậu không kiềm được mà trêu cô:
“Cẩn thận kẻo tưới nhiều quá, hoa chết thì… em đền đấy!”
Hạ Linh cười phá lên, tay vẫn thoăn thoắt cắm từng gốc hoa. “Anh cứ việc, em chịu nổi mà.”
Những buổi chiều còn lại, họ đi học mùa hè cùng nhau. Trong lớp học nhỏ ở nhà văn hóa làng, Nam Phong ngồi bên Hạ Linh, luôn sẵn sàng nhường chỗ, chia sẻ sách vở, hay nhắc nhở những bài tập khó. Dường như mọi hành động của cậu đều nhỏ bé nhưng đầy tình cảm, khiến Hạ Linh nhận ra sự quan tâm tinh tế của Nam Phong – không lời hoa mỹ, không cử chỉ phô trương, chỉ là sự chân thành trong từng việc làm.
Ngoài công việc đồng áng, họ còn khám phá những cánh đồng, bờ sông, và những lối đi quanh làng. Hai người chạy nhảy, cười đùa, hái hoa dại, chơi trò đua thuyền trên bến nước nhỏ. Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên bình, khiến cả hai quên đi mọi lo lắng, quên đi thời gian.
Một chiều, khi ngồi nghỉ bên bờ sông, Hạ Linh ném hòn sỏi vào mặt nước, tạo ra những vòng tròn sóng li ti, và nhìn Nam Phong:
“Anh có thấy cuộc sống ở đây thật nhẹ nhàng không?”
Nam Phong mỉm cười, tay lặng lẽ cầm lấy bàn tay cô, khẽ siết nhẹ: “Ừ… mọi thứ đều dễ chịu hơn khi có em ở đây.”
Hạ Linh hơi đỏ mặt, trái tim đập nhanh. Cảm giác giản dị, chân thành ấy khiến cô nhận ra rằng, những ngày cùng nhau – dù chỉ là học mùa hè, gặt lúa hay trồng hoa – đều trở thành kỷ niệm quý giá, khiến họ gần gũi nhau hơn.
Mỗi ngày trôi qua, họ không chỉ chia sẻ công việc và niềm vui, mà còn hiểu thêm về nhau: Nam Phong hiền lành, ngây ngô nhưng luôn quan tâm; Hạ Linh dịu dàng, thông minh nhưng cũng sẵn sàng hòa nhập với nhịp sống làng quê. Sự kết hợp ấy tạo nên một mối dây vô hình, bền chặt, bắt đầu từ những điều bình dị nhất.
Và rồi, giữa mùa hè nắng ấm, tiếng cười, hương lúa và hoa dại, Hạ Linh nhận ra: những ngày cùng nhau này sẽ là ký ức đẹp, là nền tảng cho một tình cảm trong sáng, vừa gắn bó vừa ngọt ngào, mà cô chưa từng trải qua trước đây.