Hai tuần sau khi trở về từ Đồi Khô, Khánh Lâm không còn xuất hiện trong các buổi trực.
Không ai trong đơn vị thấy cậu trong bữa ăn, phiên gác hay ca trực y tế. Những người lính bắt đầu xì xào: "Cậu y sĩ chắc bị điều đi bí mật", "Nghe nói đang bị thanh tra", "Hay là… trốn lệnh?".
Phan Vũ không nói gì. Anh biết – Lâm chưa từng bỏ đi, chỉ đang tránh việc bị nhìn thấy.
Cậu vẫn để lại các viên thuốc cho binh sĩ, vẫn điền đầy đủ đơn cấp phát, vẫn dọn nhà kho – nhưng luôn vào ban đêm, lúc mọi người ngủ.
Có lần, Vũ đứng trên tầng quan sát lúc 3 giờ sáng. Anh thấy một bóng người mặc áo khoác y tế cũ, lưng hơi gù, tay cầm túi y cụ, bước dọc hàng rào kẽm.
Không ánh đèn. Không lời chào.
Chỉ có im lặng như một người đang sống mượn hình mình trong đơn vị cũ.
Ngày 18 tháng 5, đội thanh tra trung ương cập cảng đảo. Họ mang theo 3 lệnh triệu tập, 2 khẩu cung và 1 văn bản chưa ký tên, nội dung:
"Xác minh nhân sự có dấu hiệu vi phạm điều lệnh số 4.3.
Người bị nghi ngờ: Y sĩ Khánh Lâm."
Văn bản yêu cầu: nếu không tìm thấy người, chỉ huy đơn vị phải chịu trách nhiệm.
Trung úy Phan Vũ được mời làm việc riêng. Anh ngồi trong lều thanh tra, trước mặt là người từng gặp hôm trước – vị cán bộ tóc muối tiêu, ánh mắt trầm nhưng tuyệt không mềm.
— Đã hai tuần kể từ lần cuối y sĩ Khánh Lâm có mặt trong sổ trực.
— Vâng.
— Anh có biết cậu ta đi đâu?
— Không.
Người thanh tra dừng bút.
— Để tôi hỏi lại: anh không biết, hay anh không muốn nói?
Vũ nhìn ông ta. Đôi mắt thẳng thắn – không dối trá, nhưng cũng không khai báo.
— Tôi biết cậu ấy... không phản bội điều gì cần giữ.
Đêm hôm đó, Vũ nhận được một phong thư nhét dưới cánh cửa phòng.
Không tên người gửi. Không chữ ký. Chỉ một tờ giấy mỏng viết tay, một dòng:
“Tôi sẽ biến mất lần nữa. Nhưng lần này... không còn quay về. Đừng tìm.”
– K.L.