Ngày 21/5, Trung úy Phan Vũ nhận lệnh điều chuyển khẩn cấp về đất liền trong thời hạn ba ngày.
Lý do ghi rõ:
"Lấy lời khai phục vụ điều tra về sự biến mất bất thường của Y sĩ Khánh Lâm, nghi có dấu hiệu vi phạm điều lệnh 4.3 – che giấu người đào nhiệm."
Vũ gấp gọn lệnh điều, không bất ngờ. Anh thu dọn ba món đồ: thẻ quân nhân, sổ tay cá nhân, và cuốn nhật ký của Khánh Lâm – thứ mà anh vẫn chưa giao nộp.
—
Chuyến tàu rời đảo vào lúc 5 giờ sáng, trời mưa lớn, gió mạnh. Không ai ra tiễn. Chỉ có thiếu úy trực phiên gật đầu với Vũ, như lời chào không cần ngôn từ.
Suốt hành trình, Vũ nhìn biển xám bạc như tro – thứ nước mặn từng rửa sạch máu, nhưng không rửa nổi tội im lặng.
Ba ngày sau, Vũ có mặt tại Phòng Tác chiến khu vực, ngồi trước một hội đồng ba người, tất cả mặc quân phục cấp tá, sắc mặt nghiêm.
Người chủ tọa mở lời:
— Trung úy Phan Vũ, anh là người cuối cùng gặp y sĩ Khánh Lâm trước khi cậu ấy mất tích?
— Đúng.
— Anh có biết cậu ấy từng bị điều tra kín vì hành vi sai phạm tại Trạm B năm 2023?
— Tôi biết sau này.
— Và sau khi biết, anh không báo cáo?
— Tôi không báo. Nhưng tôi không đồng lõa.
—
Một người khác chen vào:
— Vậy anh định nghĩa sao là “không đồng lõa” khi cầm bản nhật ký của người bị truy lùng suốt hai năm?
Phan Vũ rút cuốn sổ từ túi áo, đặt lên bàn.
— Đây là bản gốc. Tôi chưa chỉnh sửa, chưa công bố. Nhưng nếu tôi không giữ nó, không ai còn biết cậu ấy là ai ngoài cái tội mà các anh ghi trong hồ sơ.
Không khí nặng như đá. Một người rút giấy biên bản, gấp lại, đẩy sang.
— Nếu anh ký, coi như thừa nhận biết mà không báo.
— Còn nếu không ký?
— Chúng tôi sẽ ký thay. Và mọi thứ còn lại trong tay anh… không còn giá trị.
Vũ mím môi.
Rồi đứng dậy, để lại biên bản không ký.
— Tôi không cần luật pháp tha thứ cho mình. Tôi chỉ cần… một người mất tích không bị định nghĩa bằng tội lỗi.