Gió Vẫn Thổi Qua Cao Nguyên

Chương 14: HỒ SƠ ĐÓNG LẠI – CÁNH CỬA MỞ RA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phan Vũ bị tạm đình chỉ công tác 2 tuần, không bị tước quân hàm, nhưng bị cắt hết quyền truy cập dữ liệu nội bộ. Anh chuyển về một đơn vị hậu cần tại Tây Nguyên – nơi ít có sóng radio, càng không có chỗ để truyền đi ký ức. Những buổi tối đầu tiên, anh ngồi một mình bên lán canh gác, đọc lại từng dòng chữ trong cuốn sổ của Lâm. Có đoạn viết từ trước cả vụ Trạm B: “Tôi từng nghĩ sự thật sẽ giải thoát con người. Nhưng trong quân đội, đôi khi sự thật không cứu nổi ai. Nó chỉ khiến người ta bị nhìn như vật thể lạ.” Vũ khép sổ. Lúc đó, có người gõ nhẹ vào cửa lán. Một nữ thiếu úy hậu cần đưa anh một bức thư được chuyển tay. Không dấu bưu điện. Không người gửi. Anh mở ra. Dòng chữ quen thuộc, ngắn gọn: “Tôi đang ở biên giới. Không còn là lính. Nhưng tôi vẫn băng bó vết thương. Nếu một ngày anh cần giúp ai đó giữ lại thứ gì đó không tên – cứ đến làng đá, hỏi bà cụ thợ gốm.” – L. Phan Vũ không cười. Không bật thốt. Chỉ nắm bức thư thật chặt, cảm thấy cuối cùng cậu ấy cũng chọn sống – dù là dưới một tên khác. — Tối đó, anh viết vào nhật ký: “Có người sinh ra để giữ điều lệnh. Có người sinh ra để phá nó – để cứu ai đó mà điều lệnh không bao giờ hiểu nổi. Và có những người như tôi… đứng giữa, không còn đúng – nhưng chưa từng sai.”

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!