Gió Vẫn Thổi Qua Cao Nguyên

Chương 17: TÍN HIỆU TỪ VÙNG XÁM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giữa tháng 7, Tây Nguyên rậm rịt những tin đồn khó lý giải. Tuyến trạm hậu cần nơi Phan Vũ đóng quân ghi nhận 3 vụ xung đột nhỏ không rõ danh tính bên biên giới. Đêm nọ, trong phiên gác, anh nghe loáng thoáng bộ đàm từ đội do thám truyền về: “Có một trạm sơ cứu không thuộc quân đội, hoạt động ở rìa rừng, cách làng đá 4km. Cung cấp cứu thương nhanh bất thường.” Sáng hôm sau, đơn vị nhận lệnh phối hợp xác minh. Nhóm đi đầu gồm 3 người – Phan Vũ là một trong số đó. — Khi đến nơi, họ thấy một túp lều dựng tạm bằng vải bạt cũ, nằm sâu giữa rừng lồ ô. Bên trong, một người đàn ông đang băng bó cho một tay buôn vũ khí vừa bị thương do nổ mìn. Người đàn ông ấy… chính là Khánh Lâm. Vũ bước vào. Cậu không bất ngờ. — Tôi biết thế nào anh cũng đến. Người chỉ huy nhóm xác minh bước tới, quát: — Anh là ai? Có giấy phép y tế? Anh từ đơn vị nào? Lâm không ngẩng đầu, chỉ đáp: — Tôi không thuộc đơn vị nào. Nhưng người này cần cứu trước khi các anh quyết định nộp hồ sơ lên cấp trên. — Tay buôn vũ khí không nói gì. Máu từ vai nhỏ xuống vải. Hắn nắm chặt áo Lâm. — Cứu tôi. Tôi… còn vợ con đang chờ ở nhà bên kia đường mòn. Phan Vũ bước tới. — Để cậu ấy cứu trước. Chuyện còn lại… tính sau. Người chỉ huy lưỡng lự. Lâm quay sang, giọng như một mệnh lệnh: — Nếu người này chết, các anh có thể điều tra một cái xác. Còn nếu sống, ít nhất anh ta có thể chỉ ra ai đang điều thuốc nổ dọc tuyến biên. Lựa chọn là ở anh.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!