Ngày 7 tháng 8. Khu vực rừng K7 – gần tuyến biên giới phía Tây – phát nổ.
Tiếng nổ vang xa gần 5km. Cây rừng cháy từng đám, bãi cỏ lật tung như có máy cày dã chiến. Trạm gác biên phòng số 4 bị san phẳng, mất liên lạc hoàn toàn.
Phan Vũ nghe tin khi đang chuẩn bị ca gác. Anh ném cả bộ đàm xuống, chạy.
— Đừng đi! – một thiếu úy giữ tay anh. – Lệnh mới chỉ cho trinh sát và quân y vào hiện trường.
— Có người trong đó. Và tôi biết có một người sẽ lao vào mà không cần mặc giáp.
—
Trạm sơ cứu của Khánh Lâm là nơi đầu tiên tiếp nhận nạn nhân. Cậu đưa họ ra khỏi khu cháy bằng võng tạm, tự mình hút khói khỏi phổi từng người.
Khi Phan Vũ đến nơi, cậu đang băng vết bỏng cho một trung sĩ bị gãy hai xương sườn.
— Lâm! – Vũ thở dốc – Cậu điên à?
Lâm ngẩng lên, mặt đen nhẻm vì khói, trán sưng vì trúng mảnh vụn. Nhưng mắt vẫn sáng lạ thường:
— Nếu tôi chết, thì ít nhất… tôi chết trong vai một người được nhìn thấy đang cứu người.
—
Ngay lúc đó, một âm thanh rít lên từ bên trái rừng. Một quả pháo chưa nổ bị kích hoạt chậm.
Phan Vũ hét:
— Lùi lại! Đó là đạn nổ muộn!
Mọi người chạy. Nhưng Lâm… không di chuyển. Cậu vẫn đang bóp bóng thở cho một nạn nhân bất tỉnh.
Vũ quay lại kéo cậu:
— Bỏ đi! Cậu sẽ chết mất!
Lâm lắc đầu, cắn răng:
— Nếu tôi rời tay, người này không thở được!
ẦM!!!
Cú nổ bật tung gò đất. Mảnh pháo bay như đạn xuyên qua không khí. Khói mù mịt. Lá và đất văng vào mắt, vào miệng, vào tim gan.
Một lúc sau…
Trong đám bụi đen, Vũ mở mắt.
Và thấy: Lâm nằm chắn ngang người lính. Tay cậu vẫn giữ chặt quả bóng thở, nhưng ngực... thủng một vệt đỏ tươi.