Sáng thứ Hai, Vy bước vào văn phòng Ánh Dương Media với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Tuần trước, dự án quảng bá đầu tiên của cô và Quân vừa khép lại, để lại dư âm sôi nổi trong từng căn phòng. Mọi người bắt đầu chú ý đến cặp đôi mới, và những lời đồn thổi bắt đầu len lỏi như mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Vy vừa cầm ly nước trên tay, bước đến bàn làm việc thì nghe tiếng cười khúc khích. Một vài đồng nghiệp vừa chạm mặt cô, vừa thì thầm:
– “Nghe nói hai bạn đi Vũng Tàu cùng nhau hả?”
Vy khẽ đỏ mặt, vội đáp:
– “À… chỉ là công tác thôi mà.”
Nhưng câu nói đó chẳng ngăn nổi những ánh mắt tò mò len lỏi xung quanh.
Trong lúc Vy đang loay hoay mở máy tính, Quân bước vào. Ánh mắt anh nhìn Vy, thoáng một nụ cười tinh nghịch, khiến Vy cảm thấy tim mình nhịp nhanh hơn một nhịp. Cô liếc anh, vừa muốn dỗi vừa muốn cười, nhưng Quân chỉ nhún vai, như thể không hề biết mọi người đang bàn tán.
Buổi họp sáng hôm đó trở nên căng thẳng hơn với Vy. Khi mọi người bàn về chiến dịch mới, bỗng có tiếng đồng nghiệp bên cạnh khẽ cười:
– “Nhưng mà, trông hai bạn hợp nhau lắm đấy. Ai nghĩ hai người sẽ làm việc ăn ý vậy?”
Vy đỏ bừng, vội lấp liếm:
– “Chúng tôi chỉ… chỉ là đồng nghiệp thôi mà.”
Cô cảm thấy lời nói của mình thật ngớ ngẩn, bởi tim cô thì nhảy lên khi nhìn Quân ngồi đối diện, chăm chú ghi chú, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh làm Vy không thể rời mắt.
Sau buổi họp, Vy trở về bàn làm việc, tâm trí vẫn loạn nhịp. Những lời đồn thổi không chỉ khiến cô bối rối mà còn làm cô nhận ra một điều: cô quan tâm đến Quân hơn cô nghĩ. Cô lướt qua những tin nhắn trên điện thoại, thấy một tin nhắn từ Quân:
"Sáng nay mọi người có vẻ… vui nhỉ?"
Vy mỉm cười, lòng ấm áp, nhưng vẫn cố trả lời:
"Ừ… chỉ là tin đồn thôi mà."
Buổi trưa, Vy đi lấy cà phê, tình cờ nghe thấy mấy bạn trong phòng marketing nói chuyện với nhau:
– “Nhìn hai người làm việc cùng nhau mà vui ghê. Có khi nào…?”
– “Thôi đi, còn trẻ, hợp tác ăn ý cũng là bình thường.”
Vy thở dài nhẹ nhõm. Cô biết tin đồn chỉ là vui, nhưng trái tim cô không thể dối mình. Cảm giác ngại ngùng, hồi hộp cứ len lỏi, xen lẫn một niềm thích thú lạ lùng.
Chiều hôm đó, Quân đứng cạnh Vy để bàn công việc. Anh cúi đầu nhìn vào bản kế hoạch, nhưng giọng nói trầm ấm khiến Vy không thể không lắng nghe:
– “Vy, hôm nay cười nhiều hơn bình thường đấy. Ai làm em vui vậy?”
Vy giật mình, hắng giọng, vội né ánh mắt:
– “Chỉ là… công việc thôi mà.”
Quân cười khẽ, không nói thêm gì, nhưng nụ cười ấy khiến Vy cảm thấy như cả ngày mưa vừa tan, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu rọi tâm trạng cô.
Khi rời văn phòng, Vy tự nhủ: những lời đồn dù chỉ là trò đùa, nhưng đã khiến cô nhận ra điều mà bản thân lẩn tránh bấy lâu nay. Cô thích Quân. Không chỉ là cảm mến đơn thuần, mà là một cảm giác vừa bối rối vừa ấm áp, khiến mỗi lần gặp anh đều muốn trốn, lại vừa muốn ở gần.
Trong thinh lặng của buổi chiều Sài Gòn, Vy bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, mỉm cười với chính mình. Tin đồn có thể là vô tình, nhưng cảm giác mà cô nhận ra lại chân thật hơn bất cứ lời nói nào.