giữa những ngày không tên

Chương 5: Buổi tối mưa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều Sài Gòn hôm đó bắt đầu trở nên u ám. Vy nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, những đám mây xám dần kéo đến, báo hiệu cơn mưa sắp ập tới. Cô vội thu dọn bàn làm việc, nhưng trong lòng lại nôn nao một cảm giác lạ lùng.

Khi vừa bước ra khỏi công ty, mưa đã rơi tầm tã. Những hạt mưa nhỏ li ti đánh rào rào trên mặt đường, tung tóe nước bắn lên đôi giày cao gót của Vy. Cô vội mở ô, nhưng rồi nhận ra mình quên mang theo, đành chạy vội vào mái hiên nhỏ bên lề đường để trú.

Không lâu sau, Quân cũng xuất hiện, áo sơ mi ướt sũng, tóc dính từng mảng nước mưa. Anh đứng cạnh Vy, mắt nhìn cô một cách chăm chú, nhưng không hề nói gì. Chỉ một khoảnh khắc, im lặng giữa mưa khiến cả hai cảm thấy thế giới như chỉ còn riêng mình.

– “Mưa to quá nhỉ?” Vy lên tiếng, giọng khẽ run vì lạnh.

– “Ừ… Chờ một chút sẽ tạnh thôi.” Quân trả lời, giọng trầm ấm, mang theo sự an tâm kỳ lạ.

Vy không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì tim cô lại nhảy loạn nhịp. Mưa rơi xối xả, từng hạt như rửa sạch mọi muộn phiền, nhưng cũng khuấy động những cảm xúc bị cô giấu kín.

Quân bất ngờ đưa áo khoác của mình cho Vy:

– “Mặc đi, đừng để ướt thêm.”

Vy khẽ ngạc nhiên, đỏ mặt, cố từ chối:

– “Không sao đâu… Anh cũng ướt rồi mà.”

– “Mình chịu được, còn em thì không.” Quân nheo mắt, nụ cười thoáng qua như tia nắng nhỏ xuyên qua mưa.

Họ đứng sát nhau dưới mái hiên, mưa rơi lộp độp trên mái, xen lẫn tiếng còi xe vang xa. Quân kể về những buổi tối mùa mưa hồi nhỏ, về những ngày cô đơn anh từng trải qua, còn Vy lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu chuyện vụn vặt. Cả hai cười, cả hai im lặng, mà vẫn cảm thấy gần nhau hơn bao giờ hết.

– “Cô đơn thì… sao?” Vy khẽ hỏi, giọng nhỏ như sợ mưa cuốn mất.

– “Ai mà không cô đơn đôi khi… Nhưng… có lẽ, khi gặp được người hiểu mình, cô đơn sẽ không còn đáng sợ nữa.” Quân đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Vy.

Vy cảm thấy trái tim mình nhói lên, nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Cô nhận ra rằng những lần trái tim đập nhanh khi gặp Quân không phải là sự bối rối nhất thời, mà là một cảm xúc sâu hơn, cô chưa từng trải qua.

Mưa tạnh hẳn, để lại trên mặt đường những vệt nước lấp lánh như thủy tinh. Vy và Quân đứng lên, cùng bước đi giữa không gian mát lạnh, từng giọt nước còn vương trên tóc, trên vai. Dường như Sài Gòn lúc này cũng im lặng để lắng nghe những nhịp tim đang xôn xao.

Trước khi rẽ vào đường riêng, Quân quay sang Vy, nở nụ cười tinh nghịch:

– “Hôm nay, mình cùng… may mắn trốn mưa cùng nhau, phải không?”

Vy cười, ngượng ngùng nhưng cũng thật lòng:

– “Ừ… may mắn.”

Cả hai cùng mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, Vy nhận ra: có những lần mưa rơi không chỉ làm ướt người, mà còn làm tim người khẽ rung động, như cơn mưa đầu tiên của một mùa thương nhớ đang đến…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×