Buổi sáng tại studio Ánh Dương Media, ánh nắng chiếu qua cửa kính, tạo thành những dải sáng dài trên sàn nhà. Vy đang kiểm tra trang phục cho mẫu, mắt thỉnh thoảng liếc qua Quân, người đang chỉnh máy ảnh và ánh sáng. Anh cẩn thận, tỉ mỉ đến mức mọi chi tiết nhỏ đều được anh quan sát kỹ lưỡng.
Vy mỉm cười thầm. Có những lúc cô cảm thấy Quân không chỉ là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, mà còn là người tinh tế đến khó tin. Nhưng trái tim cô vẫn chưa muốn thừa nhận rõ ràng cảm xúc của mình.
Trong lúc Vy đang hướng dẫn mẫu tạo dáng, Quân bất ngờ cầm máy ảnh lén chụp cô. Một khoảnh khắc Vy đang cười thật tự nhiên, mắt sáng lên đầy hồn nhiên. Anh hạ máy, lặng lẽ quan sát tấm hình trên màn hình, rồi mỉm cười một mình. Không ai biết, nhưng Quân đã ghi lại khoảnh khắc đó cho riêng mình.
Sau giờ nghỉ trưa, Vy quay lại phòng hậu trường để xem hình, và tình cờ nhìn thấy một tấm ảnh mà Quân đã chụp cô mà không báo trước. Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy vui sướng. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy chính mình trong mắt anh, cô lại thấy tim mình rung lên.
– “Cái này… sao lại ở đây?” Vy hỏi, giọng nhỏ và run run.
Quân cười khẽ, ánh mắt lấp lánh:
– “Chỉ là tấm hình đẹp. Muốn cô biết, cô cười thế này rất tự nhiên.”
Vy lúng túng, vội quay mặt đi, nhưng lòng lại ấm áp. Cô nhận ra, Quân không chỉ chú ý đến công việc mà còn để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất về cô.
Cả buổi chiều, họ cùng nhau kiểm tra các bức ảnh hậu trường, chọn ra những khoảnh khắc tự nhiên nhất cho chiến dịch quảng bá. Vy thấy Quân tỉ mỉ chỉnh sửa từng ánh sáng, từng chi tiết nhỏ, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi anh.
Một vài đồng nghiệp bắt gặp khoảnh khắc đó, khẽ cười trêu:
– “Hai người hợp nhau thật đấy!”
Vy đỏ mặt, Quân chỉ nhún vai, nửa cười nửa lúng túng. Trong khoảnh khắc ấy, Vy nhận ra rằng cảm xúc cô dành cho Quân không còn đơn thuần là đồng nghiệp hay ngưỡng mộ nữa, mà là một điều gì đó sâu hơn, ngọt ngào và ấm áp.
Khi kết thúc buổi chụp, Vy thu dọn đạo cụ, Quân lại tới bên cô, đưa cho cô một tấm hình in ra:
– “Giữ làm kỷ niệm nhé. Chỉ mình cô biết thôi.”
Vy cầm tấm hình, lòng bỗng nhói lên một cảm giác lạ lùng. Cô gật đầu, vừa mỉm cười vừa nhìn Quân:
– “Cảm ơn anh… vì đã… chú ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy.”
Quân mỉm cười, ánh mắt ấm áp khiến Vy cảm thấy như tim mình đang nhảy theo từng nhịp thở của anh. Cơn mưa nhẹ ngoài cửa sổ rơi lộp độp, nhưng trong khoảnh khắc đó, Vy thấy mọi thứ xung quanh như lắng lại, chỉ còn tiếng cười, ánh mắt và những tấm ảnh đầy cảm xúc.
Buổi chiều kết thúc, Vy bước ra khỏi studio, ôm tấm hình trong tay, tim vẫn nhịp nhanh. Cô nhận ra rằng những khoảnh khắc đời thường, những ánh mắt tinh tế, và cả những nụ cười vô tình, đều có thể khiến trái tim rung động. Và có lẽ, Quân đã bắt đầu chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim cô, mà chính cô cũng không dám thừa nhận rõ ràng.