giữa những ngày không tên

Chương 8: Những tin nhắn muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Sài Gòn yên ắng, chỉ còn tiếng xe lướt qua vỉa hè và ánh đèn vàng hắt qua cửa kính văn phòng. Vy vẫn ngồi lại, ánh sáng màn hình laptop chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy hứng khởi. Dự án lớn đầu tiên gần hoàn tất, nhưng tâm trí cô vẫn không ngừng suy nghĩ về một điều gì đó… về Quân.

Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Quân xuất hiện:

"Cô còn làm việc không? Muốn gửi vài file hình hậu trường cho cô xem."

Vy mỉm cười, tim nhói lên một cách kỳ lạ. Cô trả lời:

"Ừ, mình vẫn ngồi đây. Gửi đi, mình xem ngay."

Những dòng tin nhắn tiếp tục nối dài. Ban đầu là về công việc: chỉnh sửa hình, lựa chọn bố cục, phối màu cho chiến dịch. Nhưng sau vài tin nhắn, Quân bắt đầu hỏi những điều khác: về cảm xúc, về những câu chuyện nhỏ trong ngày. Vy thấy tim mình rung lên mỗi khi đọc tin nhắn của anh, vừa hồi hộp vừa thích thú.

– “Anh… sao lại hỏi những chuyện này?” Vy nhắn, nửa đùa nửa thật.

– “Chỉ muốn biết cô… cười thế nào khi không ở bên máy ảnh thôi.” Quân trả lời, giọng văn nhắn nhủ nhẹ nhàng mà ấm áp.

Vy đỏ mặt, không biết phải trả lời ra sao. Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục nhắn:

"Cười… nhiều hơn khi nghĩ về hôm nay cùng anh."

Nhắn xong, cô chợt thấy tim mình đập nhanh. Từng khoảnh khắc họ trò chuyện qua tin nhắn khiến Vy nhận ra một điều: cô không chỉ thích Quân như một đồng nghiệp, mà cảm xúc dành cho anh đã dần vượt ngoài ranh giới công việc.

Quân đáp lại ngay:

"Mình cũng vậy. Cảm giác làm việc cùng cô, trò chuyện với cô… thật sự khác biệt."

Cả hai tiếp tục nhắn tin suốt đêm, từ chuyện dự án, hậu trường, đến những kỷ niệm nhỏ, những cảm xúc cá nhân mà cả hai chưa từng chia sẻ với ai. Vy nhận ra, trong những tin nhắn muộn này, cô tìm thấy sự an tâm, sự gần gũi mà ban ngày giữa áp lực công việc khó lòng bộc lộ.

Khi màn đêm dần sâu, Vy đặt điện thoại xuống, thầm nhủ: những tin nhắn đêm khuya này không chỉ là giao tiếp công việc, mà là những sợi dây vô hình kết nối trái tim cô và Quân lại gần nhau hơn. Cô mỉm cười, lòng nhẹ nhõm và ấm áp.

Trước khi đi ngủ, Vy nhìn vào màn hình điện thoại lần cuối, thấy dòng tin nhắn của Quân:

"Ngủ ngon nhé, Vy. Hẹn gặp cô sáng mai, vẫn còn nhiều điều để cùng nhau thực hiện."

Cô trả lời:

"Ngủ ngon, Quân. Mai gặp anh."

Tắt điện thoại, Vy nhắm mắt, tim vẫn còn rung rinh vì những tin nhắn. Cô biết, từ giờ, mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở công việc nữa. Nó đã bắt đầu một hành trình riêng, vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp, nơi cả hai có thể sẻ chia nhiều hơn những cảm xúc thật sự của mình.

Và giữa màn đêm Sài Gòn, những tin nhắn muộn không chỉ là những dòng chữ, mà là những nhịp tim đang lặng lẽ hòa nhịp, mở ra một chương mới cho Vy và Quân…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×