hạnh phúc sau sóng gió

Chương 5: Những bóng hình lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Phùng Tử bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô vẫn còn ám ảnh bởi buổi tối gặp gia đình Cố Triệu Thiên – ánh mắt nghiêm nghị của bố anh, sự quan sát tinh tế của mẹ anh, và nụ cười ấm áp nhưng bí ẩn của anh. Cô biết rằng, để bước vào thế giới của anh, cô sẽ phải đối diện với nhiều thử thách hơn mình tưởng.

Công ty hôm nay nhộn nhịp hơn mọi ngày. Đồng nghiệp trao đổi hối hả, điện thoại reo liên tục. Khi Phùng Tử vừa bước đến bàn, Lan – đồng nghiệp thân thiết nhưng đôi khi hay tò mò – liếc nhìn cô, nụ cười tinh quái trên môi:

“Chẳng biết hôm qua cô đi đâu mà giờ cứ lơ mơ, mơ mộng cả ngày thế này?”

Phùng Tử đỏ mặt, lúng túng: “À… không… tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Lan nháy mắt, nhưng không nói gì thêm. Tuy nhiên, ánh mắt cô ấy thoáng nhìn về phía Phùng Tử như muốn dò hỏi bí mật nào đó. Phùng Tử chỉ thở dài, tự nhủ: “Chưa gì đã có ánh mắt soi mói. Thế giới của anh… quả thật không đơn giản.”

Buổi trưa, khi Phùng Tử đang chuẩn bị ăn trưa một mình, điện thoại rung. Tin nhắn từ anh xuất hiện:

“Trưa nay rảnh không? Tôi muốn gặp cô, có việc quan trọng cần nói.”

Tim cô nhói lên. Cô biết, “việc quan trọng” này có thể liên quan đến công việc, nhưng cũng có thể là chuyện cá nhân. Cô gật đầu: “Được, tôi sẽ gặp anh.”

Họ hẹn nhau tại một quán cà phê gần công ty. Khi Phùng Tử đến, anh đã ngồi sẵn, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt nghiêm nghị hơn mọi lần. Cô bước đến, ngồi xuống đối diện, nhìn anh thăm dò.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Tôi nghe nói gần đây có một vài người đồng nghiệp bắt đầu bàn tán về chúng ta. Họ tò mò, hoặc thậm chí là đố kỵ. Cô có biết không?”

Phùng Tử hơi sững lại, rồi lắc đầu: “Tôi… tôi không rõ. Có lẽ họ… chỉ quan tâm đến công việc thôi.”

Anh nghiêm túc: “Không chỉ là công việc. Trong môi trường này, khi một người xuất hiện bên cạnh tôi, ánh mắt người khác sẽ soi mói rất nhiều. Tôi muốn cô biết trước, để không bị bất ngờ hay tổn thương.”

Cô hít một hơi sâu, tim đập nhanh. “Tôi… tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng. Nhưng… tôi không biết mình có đủ sức chịu đựng không.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu lại: “Cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ. Tôi chọn cô vì tôi tin cô có thể đứng vững. Nhưng đồng thời… tôi cũng không muốn thấy cô tổn thương.”

Ngày hôm sau, khi Phùng Tử bước vào phòng họp, cô nhận ra có một người lạ đang đứng gần bàn làm việc của Cố Triệu Thiên – một phụ nữ trẻ, ăn mặc thanh lịch, ánh mắt tinh tường và hơi lạnh lùng. Cô nhận ra ngay đây là người thứ ba, một đối tác quan trọng trong công việc nhưng ánh mắt thoáng chút thách thức.

Cố Triệu Thiên giới thiệu:

“Đây là cô Lâm – phụ trách dự án hợp tác bên đối tác. Cô ấy sẽ làm việc trực tiếp với chúng ta trong thời gian tới.”

Phùng Tử gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt cô Lâm thoáng liếc nhìn cô, nụ cười mỉa mai nhưng tinh tế, khiến Phùng Tử cảm thấy hơi bối rối. Cô tự nhủ: “Người này… có thể sẽ là thử thách đầu tiên cho mối quan hệ của mình với anh.”

Trong những ngày tiếp theo, cô Lâm luôn xuất hiện gần Cố Triệu Thiên, luôn có những cử chỉ khéo léo nhưng không thể che giấu, khiến Phùng Tử vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng. Một lần, khi Phùng Tử đang chuẩn bị tài liệu, cô Lâm tiến lại, ánh mắt tinh quái:

“Ồ, bạn là Phùng Tử phải không? Tôi nghe nhiều về bạn đấy. Tôi rất mong hợp tác cùng bạn… nếu bạn đủ sức theo kịp anh ấy.”

Phùng Tử hơi đỏ mặt, cố gắng mỉm cười: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.”

Cô Lâm nhếch môi cười, rồi quay đi. Phùng Tử cảm thấy tim mình vừa nhói lên, vừa căng thẳng. Cô biết, không chỉ có áp lực từ gia đình và xã hội, mà còn có những người bên ngoài muốn thử thách mình.

Buổi tối, khi Phùng Tử trở về nhà, cô nhắn tin cho Cố Triệu Thiên:

“Hôm nay có chút khó khăn. Cô Lâm… cô ấy khá tinh quái.”

Anh trả lời nhanh:

“Đừng lo. Tôi biết cô ấy là ai và tôi sẽ xử lý. Cô chỉ cần tập trung vào bản thân và công việc. Còn tôi… luôn bên cạnh.”

Cô đọc tin nhắn, tim nhói lên nhưng cũng ấm áp. Dù thế giới xung quanh có áp lực, có ánh mắt soi mói, cô vẫn cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm từ anh.

Ngày tiếp theo, tại một buổi họp quan trọng, Phùng Tử phải đối diện với ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp và sự hiện diện của cô Lâm. Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh, không được để cảm xúc chi phối.”

Cố Triệu Thiên đứng cạnh, ánh mắt hướng về cô, nhẹ gật đầu như muốn nói: “Cứ làm theo cách của cô. Tôi tin cô.”

Trong suốt buổi họp, Phùng Tử cố gắng trình bày ý tưởng, trả lời câu hỏi một cách tự tin. Cô nhận ra, áp lực từ bên ngoài chỉ khiến cô mạnh mẽ hơn. Mỗi ánh mắt dò xét, mỗi lời nhận xét, đều trở thành động lực để cô chứng minh bản thân.

Khi buổi họp kết thúc, anh nắm lấy tay cô, giọng trầm:

“Cô thấy chưa? Cô làm tốt. Dù có bao nhiêu ánh mắt, cô vẫn đứng vững. Tôi tự hào về cô.”

Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết, thử thách đầu tiên đã xuất hiện – người thứ ba, ánh mắt đồng nghiệp, áp lực xã hội – nhưng cô cũng nhận ra rằng, mối quan hệ với anh đang trở nên vững chắc hơn, mỗi thử thách đều giúp cô hiểu rõ bản thân và tình cảm của mình dành cho anh.

Buổi tối, khi đứng trên ban công căn hộ, nhìn ra thành phố rực sáng ánh đèn, Phùng Tử thở dài: “Cuộc sống của anh… thật khác biệt. Nhưng dù thử thách có nhiều, tôi vẫn muốn bước cùng anh. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi sẵn sàng đối diện.”

Ở nơi biệt thự xa hoa, Cố Triệu Thiên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhưng đầy quyết tâm. Anh biết rằng, con đường phía trước sẽ không bằng phẳng. Sẽ có những người muốn thử thách Phùng Tử, những ánh mắt nghi kỵ, những áp lực xã hội. Nhưng anh cũng biết, cô đủ mạnh mẽ để đứng bên anh, và đó là điều quan trọng nhất.

Một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn vừa đầy thử thách đang bắt đầu, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, nơi hai con người từ hai thế giới khác nhau bước vào nhau, đối diện thử thách và dần viết nên định mệnh chung…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×